samedi 9 novembre 2013

LA SOLITUDE

                               
  Tho Ngoc Anh
  Chaque jour, je marche le long du train,
Rythmant mon quotidien comme à chaque matin.
La vie, offrant un visage triste parfois,
Me surprend par ta présence derrière moi.

Tu croises mon chemin sans un mot, en silence.
Ne sachant pourquoi, rien de cela n'a de sens!
Vois! Si terrible est ma condition, ma destinée
Vois! Si dense est mon désespoir, mon obscurité.

Ton "Bonjour" souffle dans l'Automne, léger comme le vent.
Comme tombent les feuilles ocres, l'Esprit jaunissant
Sur mes yeux baissés, éteints comme le crépuscule.
Pourtant le Soleil, si haut encore, de ses feux, me brûle.

Réveillée du long sommeil, d'une nuit si profonde,
Sortie de l'oubli, vois comment chavire le monde!
Comprends-tu? mon immense océan de tristesse
Dans laquelle je sombre, m'en sortir je n'ai de cesse!

Doucement le soleil indien se couvre de voiles
Effaçant les couleurs des sous-bois tel une toile.
Le ciel terne s'épaissit, laissant ainsi le vent
Souffler sur les roses, gardant leur éclat d'antan.

Je sens l'Automne me saisir dans son étau
Vite! A moi gants, foulard, bottes et manteau!
Déjà tombent les châtaignes sur un lit de champignons,
Que les écureuils s'empressent de cacher dans leur giron.

Je marche sur le tapis de feuilles safrannées,
Éparpillées tel des souvenirs de vies fanées
Rappelant à chacun, toujours un même destin;
Qu'aussi luxuriante est la Nature, elle a une fin!

Je marche sur mes pensées, remplies de toi.
La vie, l'Amour ou la Haine sur chacun de mes pas,
Mouillée de pleurs comme la pluie d'Automne,
Battue comme tempête, cachant l'Espérance que tu me donnes.

Sincérité me demande toujours! Seras-tu encore là pour moi?


Ngọc Anh

jeudi 31 octobre 2013

ĐIỆU BUỒN SƠ ĐÔNG

                                     Thơ Ngọc Ánh


Thu đi, gió thoảng, khoảng trời trong,
Sương trắng bay bay, ngập cánh đồng.
Mùa đã chuyển rồi, phai sắc thắm,
Cành dương, hoa tuyết, trắng như bông.

Lơ lửng từng không, mây trôi đi,
Trời cao lác đác, cánh chim di.
Lủ lượt trở về, miền nắng ấm,
Bỏ lại, bâng khuâng một chút gì?

Cứ mổi mùa sang, nghe vắng lặng,
Tàu đời xuôi mái, kéo không gian.
Có tiếng Hồ cầm, buông dìu dặt,
Bài ca Sơ Đông, buồn mênh mang.

Ai đó dạo lên, khúc tiêu sầu,
Nghe lòng se thắt, một niềm đau.
Trần gian lắm cảnh, đời ngang trái,
Cố nén thương đau, tóc bạc dần.

Một bước đường riêng, tình không hận,
Cho dù cuộc thế, có đổi thay
Phó mặc để lòng, không vướng bận,
 Một mình dong ruỗi, lối thênh thang.

 Không phải chờ ai! Không đợi ai!
 Nửa mảnh hồn riêng, đã mệt nhoài.
 Lưu luyến làm chi? thêm khắc khoải,
Tìm trong đôi mắt, thấy màu phai.

 Tiễn Thu giai điệu, buồn trăm năm,
 Âm vang theo tiếng, bước lặng thầm.
 Đâu có ai đi, mà đưa tiễn?
 Đông về bỡ ngỡ, thiếu tri âm!

  Ngùi trông sương tuyết, phủ mênh mông,
  Lá khô, cơn lốc, cuốn xoay vòng.
  Còn vấn vương chi, mà đỏ rực?
  Giật mình chuông đổ, lá phong rơi.

  Nhắm mắt cho qua, một kiếp người,
  Trần gian bể khổ, mấy ai vui?
   Sắc, sắc, không, không, đời chẳng hẹn,
   Ai rồi cũng đến, lúc buông xuôi.


                               Ngọc Ánh

lundi 21 octobre 2013

NÀNG THƠ



                     Thơ     Xuân Nam Phạm văn Chí.


        Ý thơ ví tựa, biển sâu,

Hồn thơ lơ lửng, trên đầu Trường Sơn

         Âm thơ thánh thót, cung đờn,

Vần thơ lên xuống, nhịp nhàng thoi đưa.

         Thơ về chẳng quản, gió mưa,

Thơ đi chẳng ngại, buổi trưa nắng hồng.

         Vui Xuân, rồi lại sầu Đông,

Đạp mây, cưỡi gió, thong dong suốt đời.

         Nàng THƠ xõa tóc, giữa trời,

Ngàn năm vương vấn, lòng người yêu THƠ.

                                          PVC





Cám ơn anh PVC đã gởi commentaire khích lệ bằng một
bài thơ thật là độc đáo, NĐLY rất cảm kích, một lần nữa
cám ơn anh nhiều. em ghi lại bài thơ của anh để nhớ hoài!


        

samedi 19 octobre 2013

THU MUỘN

                                           

                                                  Thơ Ngọc Ánh

Thêm một lần Thu, lại chuyển mình,
Nắng Hè vội vã, kéo nhau đi.
Linh Lan đỏ ối, còn khoe sắc,
Mây phủ rừng thông, sương trắng tinh.

Hè phố rơi đầy, lá Bạch dương,
Xào xạc theo chân, bước dọc đường.
Nhè nhẹ bên lề, con phố lạnh,²
Nhà ai văng vẳng, điệu ru đơn?

Hơi Thu lành lạnh, lướt song ngoài, 
Mưa Thu rả rích, đến se da.
Rừng Thu khoe sắc, như tình mộng
Ký ức ngày thơ, nhớ thiết tha.

Thu cũng rơi trên, mái tóc mây,
Một chút lòng riêng, khó tỏ bày.
Ngồi buồn nhớ lại, bài thơ cũ,
Ngơ ngác bầy nai, với lá vàng.

Thật tiếc thời gian, trôi quá nhanh,
Giật mình thấy tóc, thiếu màu xanh.
Hỏi người năm cũ, anh còn nhớ ?
Chiếc lá Thu Phong, rụng cuối mùa...!

                                    Ngọc Ánh

mercredi 16 octobre 2013

TÂY NINH Tình yêu của tôi


                                Thơ Ngọc Ánh

Tôi muốn viết, bài thơ trong ký ức,

Mà bao năm , chôn chặt, mãi trong lòng.

Dường như có khoảng đời, tôi thiếu vắng,

Tây Ninh quê tôi, dù mưa hay nắng.

 Là của tôi, riêng của trái tim tôi.

Về quê hương xứ đạo, đã một thời,

Nắng Hảo Đước, làm tim tôi cháy bỏng!
 
Nhớ ngày thơ, đi bắt cá băng đồng,

Mùa nước lên, Trảng Nổ cánh cò bay.

Mây kéo về, che mát ruộng Tua Hai,

Trời Sa Nghe, hoa nắng rải đầy đồng.

Núi Bà Đen buổi sáng, bạc màu sương,

Vẫn không thiếu, vầng mây tròn trên đỉnh.

Nước Lồng Hồ, nhuộm thắm, cúc Phước Vinh,

Chiều Tây Biên, huyết lệ, hận nghìn thu.

Là chiến công hiển hách, của Đại thần,

Huỳnh Công Giãng, đã làm nên lịch sử.

Rừng Cao Su bạt ngàn, tình đôi lứa,

Cho Tân Biên, thêm rộng lớn, cõi bờ.

Ruộng Cầy Xiêng, lúa sớm, trổ vàng bông.

Suối Trà Vong, pha máu lệ anh hùng !

Chùa Giác Ngạn, vang hồi chuông tịnh độ,

Đưa em về, Trảng Lớn, nhớ không nguôi.

Đất Thái Bình, đã khởi sắc màu lên.
 
Vườn Ninh Thạnh chờ em, mùa ổi chín,

Khu Tịnh xá , rì rầm, câu kinh nguyện.

Ông Hổ về, thủ phục, trước cổng chùa,

Em bước vội, chân trần, sau buổi chợ.

Nghe âm vang, tiếng quốc, cuốc bờ tre,

Khoai mì trắng, như làn da em trắng.

Mãng cầu dai, ngọt ngào, tình tấm mẳn,

Quài chuối sứ,  Bà Đen,nguồn đặc sản.

Đã một thời cứu Chúa, với quân Nam,

Bầy cò trắng, lượn vòng mùa hái đậu.

Xứ Tây Ninh, màu mỡ đất thiên nhiên,

Hoa Bằng Lăng, bốn mùa khoe sắc tím.

Thuở học trò, phượng đỏ, kết tình đầu,

Đường kinh đào, dẫn nước, tưới hoa mầu.

Có ai về Quy Thiện, của tôi không ?

Xin một lần, ghé thăm vườn cây trái,

Bưởi da sần,  vị thanh ngọt, không the !

 Đường Long Hoa đỏ, dập dìu áo trắng,

Có một thời, ly loạn, nhớ không quên.

Xã Long Thành, bao la, mười ba ấp,

Long Thành Nam, Long Thành Bắc chia đôi

Chiều Long Yên, lừa trâu về Xóm Mới,

Biết Dạ lý còn, mong đợi người xưa ?

Bông Lục Bình, nhuộm tím, Cẩm Giang thôn.

Vàm Cỏ Đông, đồng  lúa, thắm một màu,

Hoa bưởi trắng, trong nắng chiều vàng hực.

Gió mùa lên, lãng đãng bóng mây trôi,

Quê hương tôi, là máu thịt trong đời.

Tôi đã khóc khi nhớ về, nơi đất lạ,

Nhớ ngọn dừa xanh, và màu của mạ.

Như ngập tràn, trong nhịp thở, buồng gan,

Đêm ở đây, trời sao sáng vô cùng.

Tôi muốn ngủ, giấc ngàn thu.. trong đất,

Tôi muốn hòa tan.. vào trong bụi cát,

Để không còn, thổn thức nhớ.. Tây Ninh !


                                     Ngọc Ánh





















mardi 15 octobre 2013

CHIẾC VÕNG RU CON

                                           

        Thơ Ngọc Ánh          

Ngoài song vắng ngắt, nắng Thu đầy,
Chiếc võng đong đưa, lá thu bay.
Lời ca khoan nhặt, cung trầm bổng,
Theo điệu ru đơn, giấc ngủ ngày.

Con lớn dần theo, tiếng võng đưa,
Ầu ơ! điệu lý, khúc đồng dao.
Kẽo kẹt dây thừng, treo đầu cột,
Nải chuối, buồng cau, ngọt giấc nồng.

Con trẻ ngậm ngùi, say giấc mộng,
Hoa mướp vàng rươi, gió đưa hương.
Bướm ong chấp choáng, vờn chao lượn.
Khúc nhạc đồng quê, ấp ủ lòng.

Réo rắt mưa tuôn, giọt u hoài,
Bùi ngùi rung cảm, nhớ thương ai?
Cầu tre lắc lẻo, lời ai oán!
Tâm sự buồn như, tiếng thở dài!

Vi vút ngoài hiên, gió trở mùa,
Chiều đi lặng lẽ, trắng sương đêm.
Bé thơ đâu hiểu, cho lòng mẹ,
Biết lấy gì đong, hết nỗi niềm ?

Lòng buồn cất giọng, hát ầu ơ!
Gói vào trong mộng, của con thơ.
Phong ba bão táp, còn theo mãi,
Nửa mảnh hồn riêng, khóc nghẹn lời

Ngày nay con đã, lớn khôn rồi,
Không còn bên mẹ, giấc nằm nôi.
Nhưng lòng con vẫn, còn đâu đó,
Chiếc võng, lời thơ, tiếng mẹ ru.


                Ngọc Ánh


dimanche 13 octobre 2013

Nghiên cứu Văn Hoá Đồng Nai Cửu Long

http://www.dongnaicuulongucchau.org.au/

QUA MẤY NGÕ HOA

http://www.youtube.com/watch?v=cJmboz65nfgMường Mán

http://www.youtube.com/watch?v=cJmboz65nfg 

Chim vỗ cánh nắng phai rồi đó
Về đi thôi O nớ ... chiều rồi
Ngó làm chi mây trắng xa xôi
Mắt buồn quá chao ơi là tội !
Nguyễn Văn Chung lãng mạn với mối tình học trò

Tay nhớ ai mà tay bối rối
Áo thương ai lồng lộng đôi tà
Đường về nhà qua mấy ngõ hoa
Chớ có liếc mắt nhìn ong bướm

Có chi mô mà chân luống cuống
Cứ tà tà ta bước song đôi
Đi một mình tim sẽ mồ côi
Tóc sẽ lệch đường ngôi không đẹp

Để tóc rối cần chi phải kẹp
Nắng sẽ chia nghìn sợi tơ huyền
Buộc hồn O vào những cánh chim
Bay lên đỉnh hồn anh ngủ đậu
                                   

Cứ mím môi rứa là rất xấu
O cười tươi duyên dáng vô cùng
Cho anh nhìn những hạt răng xinh
Anh sẽ đổi ngàn ngày thơ dại
Mi khẽ chớp nghĩa là sắp háy
Háy nguýt đi giận dỗi càng vui
Gót chân đưa bước mộng bồi hồi
Anh chợt thấy trần gian quá chật

Không ngó anh răng nhìn xuống đất
Đất có chi đẹp đẽ mô nờ
Theo nhau từ hôm nớ hôm tê
Anh hỏi mãi răng O không nói ?
  

Tình im lặng tình cao vời vợi
Hay nói ra sợ dế giun cười
Sợ phố ghen đổ lá me rơi
Sợ chân bước sai hồi tim nhịp

Cứ khoan thai rồi ra cũng kịp
Vạn mùa Xuân chờ đón chung quanh
Vạn buổi chiều anh vẫn lang thang
Vẫn theo O giờ về tan học
Tóc thề xứ Huế

Từ bốn cửa Đông Tây Nam Bắc
Đến bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông
Theo nhau về như sáo sang sông
Như chuồn chuồn có đôi có cặp

Chim chìa vôi chuyền cành múa hát
Trên hư không ve cưới mùa Hè
O có nghe suốt dọc đường về
Sỏi đá gọi tên người yêu dấu


Hoa tầm xuân tím hoang bờ dậu
Lòng anh buồn chi lạ rứa thê
Nón nghiêng vành nắng chết đê mê
Anh mê sảng theo chiều tắt chậm
Chiều đang say vì tình vừa ngấm
Hai hàng cây thương nhớ mặt trời
Chiều ni về O nhớ thương ai ?
Chiều ni về chắc anh nhuốm bệnh
Thuyền xuôi giòng, ngẩn ngơ những bến
Anh như là phố đứng trông mưa
Anh như là quế nhớ trầm xưa
Sợ một mai O qua mất bóng
Một mai rồi tháng năm sẽ lớn
O nguôi quên những sáng trời hồng
O sẽ quên có một người mong
Một kẻ đứng dọc đường trông đợi
Image
 Còn nhớ chi ngôi trường con gái
Lớp học sầu khung cửa giờ chơi
Cặp sách quăng đâu đó mất rồi
Vì O bận tay bồng, tay bế
Chuyện hôm ni sẽ thành chuyện kể
Những lúc chiều đem nắng sang sông
O bâng khuâng nhè nhẹ hỏi lòng
Mình nhớ ai mà buồn chi lạ !

Image
 
Chim vỗ cánh nắng phai rồi đó
Về đi thôi O nớ chiều rồi
Ngó làm chi mây trắng xa xôi
Mắt buồn quá chao ơi là tội!
Mường Mán

mardi 1 octobre 2013

TIỄN ĐƯA

                                            
   
                                       Thơ Ngọc Ánh

Đưa con ra đến, tận đầu cầu,
Ngõ vắng mẹ về, chân bước mau.
Nhà ai ngan ngát, hương cau trắng,
Cành trúc đong đưa, nắng nhạt màu.

Gió chuyển mây về, đem mưa ngâu,
Con đi từng bước, đếm âm thầm.
Đường quê bóng ngả, chiều phai sắc,
Cơn gió đùa theo, mái tóc nâu.

Cha con đã, vắng bóng, lâu rồi,
Bỏ mình mẹ lại, với âu lo.
Mong con có được, ngày tươi sáng,
Đời mẹ còn chi, hạnh phúc hơn.

Mẹ có chờ ai? Có đợi đâu !
Bởi chiến chinh, nên mới khổ đau.
Hy sinh vì nước, đời ai hiểu?
Không phải tại ai! Tại số phần !

Xa xa thấp thoáng, rặng trâm bầu,
Chiều lên phẳng lặng, nước sông sâu.
Trên dòng lấp lánh, thuyền ai đó!
Sáo trúc vi vu, gợi nỗi  sầu.

                              Ngọc Ánh


              ( Thân ái tặng Ts. NANG GO )

Vịnh Núi BÀ ĐEN

                                         

                                      Thơ   Xuân Nam PHẠM VĂN CHÍ

Văng Vẳng trong hang, tiếng kệ kinh.

Đường đi khấp khểnh, cảnh xinh xinh.

Mây che đỉnh núi, mầu mờ xám.

Nước chảy sườn non, sắc trắng tinh.

Ngó xuống dưới kia, đời thế tục ,

Nhìn lên trên ấy, kiếp thần linh.

Ai qua không khỏi, lòng lưu luyến,

Bỏ lại nơi đây, một chút tình.

                               Xuân Nam Phạm văn Chí

Đây là bài thơ Đường luật, được làm khi còn học TRUNG HỌC
lúc 15 tuổi, khi trường tổ chức đi thăm Núi Bà khoảng năm 1957
Xin tặng Blog "Ngươi đẹp long yên"
                                   

mercredi 25 septembre 2013

NÓN LÁ QUÊ HƯƠNG

                                         
                                           Thơ Ngọc Ánh

Mẹ ngồi chằm nón, dưới hàng hiên
Bóng nắng đong đưa, mấy ngọn dừa.
Từng mũi kim khâu, trên vành nón,
Trời thấp mây che, gió chuyển mùa.

Cuộc thế xoay vần theo chiếc nan,
Dáng mẹ sầu nghiêng, bóng hắt hiu.
Bàn tay khô héo đưa lên, xuống.
Tóc mẹ vàng ươm, dưới nắng chiều.

Mẹ trải đời lên, từng phiến lá,
Gữi tấm lòng theo, mấy câu thơ,
Sầu dâng chan chứa, trong đôi mắt,
Chỉ trắng se đâu, giấc mộng hờ.

Nón lá cùng em buổi tan trường,
Nón dầy thêm một nắng, hai sương.
Nón ai thấp thoáng, trên đồng vắng,
Bước chị vừa tan, buổi  chợ chiều.

Chẳng ngại sương sa, gió lạnh lùng,
Trời cao, mưa tạnh, nắng lung linh.
Mẹ về gánh gánh, trên bờ mẫu,
Cho thỏa lòng, con trẻ đợi mừng.

Từ độ sa cơ, bãi chiến trường,
Đời anh thiếu thốn, mất tình thương..
Tương lai, sự nghiệp, còn đâu nữa,
Duyên nợ gì đâu, đứt nửa đường.

Giờ đây bám víu, với xe lăn.
Chiếc nón hôm nay, đã súc vành,
Kéo lê đời sống, cho qua bữa
Còn thiết chi đâu, nón đội đầu.

Lòng xót xa nhiều, nỗi nhớ quê,
Khoảng đời, e ấp, dưới nón buôn.
Vẫn  còn chôn dấu, trong tiềm thức,
Chiếc nón bài thơ, lá trắng ngần.


                               Ngọc Ánh


             (  Thân tặng TS .  NANG GO )                                                      

                                      


vendredi 13 septembre 2013

NGƯỜI EM GÁI ĐỒNG MÔN

Một ngày mùa Xuân năm 1967, lúc đó tôi vừa tròn hai mươi, tôi bước vào đời với một nắm học thức gần như là quá ít ỏi để bắt đầu cho cuộc sống, không phải dễ dàng gì của một cô gái muốn có một cuộc sống tự lập, mà chỉ có những người đồng cảnh ngộ như tôi mới có thể hiểu được.

jeudi 29 août 2013

LINH SƠN THẮNG CẢNH THI


  .
                                                     
                                               Thơ Ngọc Ánh

Bao năm xa cách đất chùa thiêng,
Lòng tôi in đậm một dáng hình.
Là vầng mây trắng như vành nón,
Trên chóp núi Bà lúc bình minh.

Buổi sáng vầng dương lấp loé lên
Bầu trời phơn phớt ánh hồng cam.
Núi lam nhuộm tía màu hoa giấy,
Dưới chân sương trải lụa giăng màn.

Nắng lên một nửa đỏ pha vàng,
Vào trưa núi lại chuyển màu lam.
Vầng mây ngả nón trời biên biếc,
Khói tỏa sương tan nắng chói chang.

Rặng liễu thờ ơ đứng thẳng hàng,
Đón chào du khách ghé tham quan.
Mấy nén hương trầm lan tỏa khắp,
Tiếng Đại đồng chung văng vẳng ngân.

Thâm thẩm màu xanh của suối Hồng,
Bạc hà xen lẫn lá rau xoong.
Lác đác lá khô theo dòng chảy,
Đoàn đoàn lớp lớp đến du sơn.

Đường lên núi điện ghé chùa Trung,
Cũng có Tòa sen cũng Phật đài.
Văng vẳng ngân nga hồi kinh tụng,
Vang rền trong gió tiếng công phu.

Những bậc thang leo đá hoa cương,
Theo buớc người đi đá cũng mòn.
Sườn dốc suối reo đường uốn khúc,
Là đây đệ nhất cảnh Linh Sơn.

Quán cốc dưới tàn cây dầu bóng,
Thỉnh thoảng dừng chân khách hành hương.
Lá bàng che nắng người qua lại,
Giọt nước nhành dương rũ bụi đường.

Điện Bà ẩn hiện giữa ngàn cây,
Mấy dãy nhà trai ngói thẫm màu.
Phật đường lộng lẫy trong sương khói,
Động Bà phía dưới tảng đá xanh.

Trên cao tượng Phật thích ca nằm,
Hàng cây trôm trái đứng vòng quanh.
Cũng vẫn còn đây hang gió hú,
Với bao truyền thuyết thuở khai sơn.

Đường qua chùa Hang lội suối Vàng,
Bây giờ đã khuất bởi quán bar.
Không còn thấy suối vàng lấp lánh,
Chạnh lòng du khách buồn mênh mang.

Bậc đá chùa Hang lối cheo leo,
Tiếng đồn ngày xưa có Hổ tu.
Con người bao giờ mới giác ngộ,
Xin tiền, xin gạo để bon chen.

Đối cảnh đau lòng khách thập phương,
Bùi ngùi thương cảm kẻ ly hương.
Đã mấy mươi năm rồi vật đổi,
Lòng người mấy bận cũng sao dời.

Trăm năm bia đá vẫn còn đây,
Ngàn năm linh hiển vía Bà Đen.
Bên Điện Thăng Long đèn soi sáng,
Linh Sơn Thánh Mẫu mãi nhiệm màu

Hướng Bắc giáp ranh tỉnh Bình Dương,
Thảm lúa nhung xanh ngát giáp liền.
Hồ Dầu Tiếng triền miên sóng bạc,
Đập Lồng Hồ nước dội mông mênh.

Bên sông Sài Gòn lúa ngút ngàn,
Đường kênh đào thẳng tắp như giăng.
Có còn đâu đồng khô cỏ chát,
Hoa màu ruộng lúa, bốn mùa xanh.

Tận cuối chân trời dãy núi Heo,
Đồi cao chen lẫn đá rong rêu,
Cũng có tên riêng là núi Cậu,
Địa ngục trần gian cũng cố trèo.

Trên đỉnh non cao dõi mắt nhìn,
Vàm Cỏ Đông uốn khúc lung linh.
Có phải rằng đây là đệ nhất?
Thắng cảnh Miền Đông đất Tây Ninh.


                                 Ngọc Ánh



BÊN DÀN DẠ LÝ


                                                                         
                                                                     Thơ Ngọc Ánh

Khi còn ở lứa tuổi mộng mơ,
Tôi hay tìm đọc những trang thơ.
Chuyện tình yêu với hoa màu nhớ,
Và những vần thơ của đợi chờ.

Lòng những thầm mơ có một ngày,
Bên dàn hoa thắm đắm mê say.
Với màu trong trắng hoa tình ái,
Chờ đợi tình yêu dệt mộng vàng.

Thế rồi cũng có một gia trang,
Dưới cổng vào sân thắm một dàn.
Hoa đỏ, hoa hồng xen lẫn trắng,,
Dạ lý hương, leo cổng chắn ngang.

Cơn gió bờ sông cứ mỗi chiều,
Đem mùi hương ngát ngập bên hiên.
Hoàng hôn buông phủ hồn sâu lắng
Hoa rụng sầu dâng bến tịch liêu.

Thoảng theo cơn gió cánh hoa rơi,
Lá khô xào xạc cũng rơi theo.
Trên cành ríu rít chim về tổ,
Người tựa ban công nhớ một người..

Biết ai còn nhớ đến hoa xưa?
Dàn hoa dạ lý của Long Yên.
Cảnh cũ còn đây người xa khuất !
Bóng hồng phiêu bạt mãi nơi nao!

Người của năm xưa đã mịt mùng,
Nhớ dàn hoa đỏ thuở thanh Xuân.
Biết giờ dạ lý còn trong nắng?,
Hay cũng vùi theo cát bụi mờ?

                                Ngọc Ánh

        

lundi 12 août 2013

SÔNG VÀM CỎ, QUÊ TÔI

                                                                             Thơ Ngọc Ánh

Tây Ninh của tôi không xa Sài gòn mấy,
Tỉnh lỵ buồn hẻo lánh ít người qua,
Có tiếng đồn ở đây nắng cháy da,
Nhưng cũng có những danh lam thắng cảnh.

Con rạch nhỏ bắt nguồn từ chân núi,
Chảy lăng lờ qua cầu nhỏ bắc ngang.
Với sáu nhịp Cầu Quan sơn màu trắng,
Nối hai bờ phố chợ với dốc Tòa.

Sông quê tôi không phải chốn phồn hoa,
Cũng không phải quá xa xôi hẻo lánh,
Gái Tây Ninh không phải không duyên dáng,
Trong đôi tà áo trắng vượt cầu Quan.

Cũng mỹ miều như Tràng tiền xứ Huế,
Lòng ai không có chút vấn vương yêu.
Là cả một bức tranh sơn diễm tuyệt,
Cuối chân trời xanh biếc núi Bà đen.

Bao nhiêu năm xa mãi nhớ trong đầu,
Sông hiền hòa không một tiếng thở than.
Vẫn ôm chặt hai bờ làng nội, ngoại,
Bao điêu linh mưa đạn phủ sông buồn.

Tôi nhớ hoài mùa gặt lúa trên đồng,
Thanh Điền, Hiệp Ninh sóng bủa láng cò.
Mặt trời chiếu soi ánh vàng lấp lóa
Tiếng nghé kêu gọi mẹ rước qua bờ.

Tháng chín mùa gặt lúa hai bên sông,
Buội chùm mòi rậm rạp lá xanh um.
Nơi trú nắng buổi trưa Hè nóng cháy,
Sông quê tôi gánh nặng biết bao tình.

Chiếc ghe lườn khẵm lúa chở qua sông,
 Bông lúa vàng trĩu nặng chất đầy khoan.
Là thành quả của dầm mưa dãi năng.
Giọt mồ hôi đổi lấy bát cơm ngon.

Hai bên biền thơm ngát những sen hồng,
Lá xanh xanh đem gói bún gạo thơm,
Hoa súng tím đua màu cùng sen trắng,
Buổi cơm chiều ngon miệng gỏi ngó sen.

Mùa mưa già nước lớn bìm bịp kêu,
Cánh đồng xanh cơn gió thổi rập rờn..
Rau chiết, rau sơn cùng rau cứt mọt,
Nhớ làm sao thơm phức dĩa bánh xèo.

Trong lòng tôi da diết nhớ mênh mông,
Con sông quê trong những phút chạnh lòng.
Tôi đã tắm những ngày thơ ấu cũ,
Ấp ủ đời trên những bước long đong.

                                    Ngọc Ánh


,









I CRY

                                                                 Thơ Susan Christensen,

I'm sitting on the porch,
Wind blowing through my hair,
The duck are frolicking in the pond,
But I just can't seen to care.

Life goes on around me,
I don't participate,
I go through all the motions,
But what I really do it wait.

I dream about the day;
That you'll come home to me,
Nothing else I important,
What can't people see?

I don't want to go out
I don't want to have fun
I don't want to do a thing,
Until all is said & done.

They took you in the Summer,
Now fall in almost finished
Winter will be here soon
And then the year will have diminished.

You have no idea how much I cry,
I never let you know,
It's so hard  out here without to let it show.
But I 'm not allowed to let it show.

I must pretend all is fine,
Everyone thinks all's Okay.
But what I never ever tell them
Ís that I cry  for you every day.

                       Susan Christensen.


EM KHÓC

                                                                              Phỏng theo Susan Christensen
Thơ  Ngọc Ánh

Em ngồi tựa cổng ngó mông lung,
Cơn gió luồn qua mái tóc mây,
Đàn vịt đùa chơi trên ao cạn,
Em chẳng quan tâm, cũng chẳng màng.

Cuộc đời cứ lẫn quẫn quanh đây,
Em cũng không ưa chẳng dự phần,
Nhưng sao em vẫn như chờ đợi,
Hồn em thổn thức biết bao nhiêu.

Em vẫn hằng mơ đến những ngày,
Là ngày anh sẽ đến bên em.
Để cho thiên hạ không nhìn thấy,
Có khác gì đâu chỉ một điều.!

Không muốn lìa xa cũng chẳng cần,
Em không còn biết đến gì đâu.
Thủ thỉ cùng em và dâng hiến,
Không muốn gì đâu chỉ một điều.

Người mang anh đi giữa ngày Hè
Bây giờ Thu cũng sắp qua đi,
Ngại gì mùa Đông không đến sớm,
Như thế tròn năm cũng cạn ngày.

Anh có biết đâu em đã khóc,
Trong tiếng lòng em bao nhớ thương
Không bao giờ muốn cho anh biết,
Cũng khó cho anh thấu nỗi niềm.

Em cũng làm như vẫn phớt lờ,
Tất nhiên rồi cũng sẽ qua đi.
Và em cũng chẵng cho ai biết,
Mỗi ngày em phải khóc vì anh.

                                 Ngọc Ánh










vendredi 9 août 2013

GIA TRANG QUÊ NGOẠI

                                                                     Thơ Ngọc Ánh

Mỗi lần về thăm lại ấp Truông Tre,
Nhà ngoại tôi nằm giữa xóm làng quê.
Màu ngói đỏ ẩn trong vườn râm mát,
Dãy nhà ngang rêu phủ ngói âm dương.

Vườn cây cảnh hòn non trên sân trước,
Chậu hoa lớn vẽ hình tranh thủy mạc.
Cây bùm sụm cong mình theo tứ đức.
Mai chiếu thủy uốn theo kiểu tam cương.

Mai tứ quí năm nhánh cho ngũ thường,
Nhân lễ nghĩa trí tín của nam nhân,
Bài vỡ lòng do ông tôi truyền lại,
Làm tấm gương để con cháu tu thân.

Bên hiên trước hàng cột sao bóng lộn,
Ba hoành phi điêu khắc ở bên trên.
Xen lẫn với chấn song hàng cửa gió,
Nền nhà cao lỗ chỗ gạch đá ong.

Là không gian đùa nghịch tuổi thơ ngây,
Khi bất chợt cơn mưa rào trút xuống.
Các em ngồi trên mo cau tôi kéo,
Bên hàng ba trong trẻo tiếng đùa vui

Tuổi tre non bây giờ đã qua rồi,
Ngôi nhà xưa bom dội cũng không còn.
Bên ngạch cửa lòng tôi nghe hiu hắt,
Khắc trong lòng kỷ niệm tuổi rong chơi.

Bà ngoại yêu giờ cũng đã ra đi
Lòng thổn thức mổi khi về thăm lại.
Hàng mít sau vườn tiếng ve rền rĩ,
Vườn cau già xơ xác lá đong đưa.

Cây khế chua nay cũng đã cỗi tàn,
Đâu rồi cây bưởi trắng giữa sân nhà,
Cơn gió đùa rung rinh dàn hoa giấy,
Bầy thằn lằn tặc lưỡi bên hàng kèo.
 
Ba kệ thờ bụi phủ nhện giăng tơ,
Tôi bùi ngùi trước phong cảnh tiêu sơ.
Thật tiếc cho những hoành phi câu đối,
Bao hoang tàn đổ nát, hỏi vì sao?

Nhà ngoại tôi biến mất dưới mưa bom,
Vườn cau xưa còn lại những hố sâu.
Nghe trong cổ nghẹn khô từng giọt mặn,
Khói nhà sau như thắp nén nhang chiều.

Trong lòng ai cũng có một quê hương,
Cũng mang theo trên khắp mọi nẻo đường.
Trong một phút chạnh lòng nghe ray rứt,
Nhớ nhung hoài miền quê ngoại thân thương.


                                          Ngọc Ánh










mardi 6 août 2013

MÙI HƯƠNG GẠO GIÃ


                                                                                        Thơ Ngọc Ánh

Nhớ thời loạn lạc, lúc tản cư,
Mẹ về quê ngoại tận Thanh Điền.
Cha đi theo tiếng non sông gọi,
Tuổi ấu thơ qua với ngoại hiền.

Hàng xóm dùm che một mái tranh,
Mùi tranh phảng phất lá còn xanh.
Bốn bên vách đất che mưa gió,
Gạo giã từng hôm sống qua ngày.

Mỗi ngày mẹ dậy lúc mờ sương,
Em nhỏ còn đang ngủ trên giường.
Lứa tuổi ngây thơ chưa tròn giấc,
" Nhớ phải cho em uống nước cơm"

Gạo giã thơm lừng với nước trong,
Nấu cho em nhỏ uống no lòng.
Buổi chiều nếu mẹ về chưa kịp,
Cũng nước cơm pha với chút đường.

Đã mấy mươi năm thèm gạo giã,
Mùi thơm hòa quyện với hương cau.
Nghe trong hơi gió mùi hương cám,
Tiếng nhịp chày khua nhớ ngập hồn!

                            Thơ Ngọc Ánh


CÂY HOA GẠO TRẮNG

                                      
                                                                             Thơ Ngọc Ánh

Nếu có dịp du hành qua nước Mỹ,
Vào thăm công viên lớn của quận Cam*.
Bạn sẽ gặp bên hồ cây hoa gạo,
Gió hiu hiu hoa trắng rắc chung quanh.

Nơi xứ người hoa gạo đứng một mình,
Nước mặt hồ soi hoa gạo rung rinh,
Thấy tất cả quê hương mình trong đó.
Nghe thân thương rào rạt biết bao tình,

Thương quê nhà trong khói lửa đao binh,
Hồn quê hương như hoa gạo trắng tinh,
Họ đã gói chút tình mang về xứ.
Hỏi vì đâu? Hoa gạo cũng điêu linh?

Quê hương giờ biết còn hoa gạo trắng?
Cũng như đưa em gái bước sang đò.
Nên không còn hoa gạo rớt bên hồ,
Lòng chợt thấy tim mình như thiếu vắng.

Một thoáng vấn vuơng một chút ngọt ngào,
Gợi nhớ về kỷ niệm thuở ấu thơ.
Trèo lên cây gạo giữa trời hanh nắng,
Theo gió đồng hoa trắng rớt xuống đìa.

Bầy ròng ròng lượn vòng trên mặt nước,
Cá mẹ vội vàng đớp mống che con.
Biết làm sao tìm được phút giây xưa,
Là tất cả tấm tình quê chan chứa.

Nhìn cây gạo xứ người nghe cay mắt,
Đã xa rồi cây gạo thuở thiếu thời,
Trong khoảnh khắc nghe tim mình quay quắt,
Nhớ muôn đời hoa gạo trắng trong tôi!

                                     Ngọc Ánh
* Park Disney Land, 1990


HOA BÌM BÌM TRẮNG

 
           
                                                  Thơ Ngọc Ánh

Cứ mỗi độ thu sang đầu tháng chín,
Tuổi ngây thơ nao nức buổi khai trường,
Có cô bạn học chung hay thắt bím,
Bước tung tăng chân sáo nhảy cò cò.

Hàng giậu rào nhà anh đó bên hông,
Dáng ngây thơ em qua cổng thập thò,
Đưa tay hái hoa bìm bìm tím dại,
Cũng bìm bìm nhưng anh yêu màu trắng,

Anh lén cài trên bím tóc của em.
Thời gian trôi phượng hồng thay mấy lượt,
Tóc em dài buông xõa xuống vai thon.
Nón lá che nghiêng hai má em tròn,

Cũng là lúc anh xa trường thôi học,
Tháng năm dài gót chinh nhân biền biệt,
Đời nổi trôi trên những bước đăng trình.
Không sao quên được dáng hình em gái,

Bất chợt nhìn theo áo trắng ai bay,
Nhớ ngày xưa hoa tím tóc em cài,
Anh chôn chặt tình đơn phương câm nín.
Mơ một ngày được nắm lấy bàn tay.

Gió chiều lên thoi thóp ánh chiều phai,
Em bây giờ áo trắng tóc mây bay,
Dáng kiêu sa yểu điệu gót trang đài,
Anh chới với bên tình em chất ngất.

Đường hành quân bóng chiều đi mờ khuất,
Biết bao giờ có được buổi trùng quang.
Đêm nằm nghe đại bác pháo đì đùng,
Lòng bối rối ngày về không hẹn trước.

Em còn đó hay bến nào xa lắc?
Tiếc ngày xưa sao lại yêu màu trắng?
Để bây giờ hoa tím biết tìm đâu!
Hồn anh chìm trong mộng mị chiêm bao.

Đời của em tràn ngập bước thăng hoa,
Giậu nhà anh hoa tím vẫn leo rào,
Anh thơ thẩn ngập ngừng chân chậm bước,
Vò trong tay bông hoa trắng lỡ làng.

Xa xăm rồi những ngày xưa thân ái,
Anh đâu ngờ hai lối rẽ hai nơi.
Em giờ đây cách biệt nửa vòng trời,
Nghe trong mắt cay cay vì gió ngược.

Đường thiên lý dặm ngàn em mãi bước,
Anh âm thầm trên nẻo cũ đường quê,
Đâu đây nghe kẽo kẹt tiếng tre già,
Pha lẫn tiếng ầu ơ! câu hát ghẹo.

- Ầu ơ!
     " Thiếp than phận thiếp còn thơ,
       Lấy chồng xa xứ bơ vơ một mình"
Thu lại về ôm sầu nghe lá rụng,
Nhớ không nguôi màu hoa tím bên rào.

                                                 Ngọc Ánh


samedi 3 août 2013

I DID NOT DIE

I did not die      (Bat tu)

Do not stand by my grave and cry,
I'm not there - I do not sleep,
I'm a thousand winds that blow,
I'm the diamond's glint on snow,

I'm the sunlight on ripened grain
I'm the gentle Autum's rain,
When you awake in the morning's hush,
I'm the swift uplifting rush

Of quied birds in circle flight,
Do not stand by my grave and cry,
I'm not there , I did not die.

One formed GI's during the War in VN  1969

BẤT TỬ

                                                                          Thơ Ngọc Ánh:

Xin đừng đứng khóc cạnh mồ anh,
Anh đang theo gió cuốn ngàn phương.
Anh vẩn còn đây chưa có ngủ,
Như ánh kim cương giữa tuyết ngàn.

Như giọt mưa Thu rất dịu dàng,
Khi em bừng tỉnh giấc ban mai.
Anh tựa ánh dương rơi từng hạt,
Bỏ lại dương gian rũ bụi trần.

Đôi cánh bình yên lượn một vòng,
Xin đừng nhỏ lệ khóc cho anh.,
Anh vẫn luôn luôn hồn bất tử,
Đừng lau mắt lệ, ở quanh đây
                                                             Thơ  Ngọc Ánh

CAO SƠN THẮNG CẢNH

                     
                                                                        Thơ Ngọc Ánh

Tôi trở về thăm quê trời cuối Hạ,
Nắng trải đầy lấp loáng mấy chòm cau.
Lòng bâng khuâng ngơ ngác trước cổng chào,
''Cao Sơn Tư'' tôn nghiêm trong nét vẽ.

Bên hàng giậu nhạc sành khua trong lá,
Như đón chào khách lạ ghé qua đây.
Làn bụi hồng theo gió quyện tung bay,
Vẫn còn nguyên lối xưa đường đất đỏ.

Cây bạch đàn lá xanh rờn  trong gió,
Hàng dừa cao phe phẩy lược đong đưa.
Giữa sân nắng rung rinh màu hoa sứ,
Ngói rêu phong ẩn hiện mái cong chùa.

Cổng tam quan giờ đã được trùng tu,
Hàng cỗ thụ nghiêng mình che gió lộng, 
Chùa Cao Sơn đã bao đời vang bóng,
Ký ức về trong quá khứ xa xăm.

La địa danh ghi dấu đã bao năm,
Ngũ Hỗ Bình Tây một thời khai quốc
Thoảng đâu đây tiếng trống chiên dồn dập,
Cũa chiến thuyền nhà NGUYỄN chống ngoại xâm.

 Oai hùng xưa còn lưu lại sử xanh,
Đã đánh dấu một thời đi mở nước.
Nghe chốc chốc tiếng mỏ rền chánh điện,
Giọng trầm trầm bài kinh tụng ngân nga.

Trên tầng cao nghi ngút khói hương trầm
Như phảng phất đâu đây hồn tử sỉ.
Cũa tiền nhân đã làm nên lịch sủ,
Tự ngàn xưa xây dưng núi sông nầy.

Khói mây chiều văng vẵng tiếng công phu,
Vàm Cỏ Đông uốn khúc lượn vòng quanh.
Làm tôn vẻ mỹ miều trên sóng nước,
Giữa dòng ai buông lái, bóng thuyền câu.?

Có ai về thăm lại xứ Tây Ninh,
Đây Gò Chùa mong đợi khách nhàn du.
Trong tỉnh lặng bụi hồng trần quăng gánh,
Đưa hồn người về lạc cảnh thiên thai !..


                                     Ngọc Ánh


 . 

CƠN MƯA ĐẦU ĐỜI


                                                                        Thơ Ngọc Ánh


Ngày xưa lên mười tám
Ai cũng có một thời
Mơ đời như cỗ tích,
Mơ tình tựa vầng trăng.

Đêm đêm hoài trăn trở ,
Trong lòng bao ngổn ngang,
Cỏi trần ai ngàn lối
Biết đâu là bến bờ.

Mình vẫn luôn ước ao,
Mối tình màu hoa đào,
Mới lần đầu gặp gở,
Đã thấy lòng xuyến xao.

Đưa nhau chưa tới bờ,
Vườn tình mưa đã rơi,
Người vội vàng quay bước,
Người về trong đơn côi.

Chia tay trong ngở ngàng,
Đành lở chuyến đò ngang,
Vì lòng người nông nổi,
Tình sầu trôi miên man.

Giờ đây người đã xa,
Cuối trời mây bao la,
Đã bao mùa lá rụng,
Tình xưa vẫn chưa nhòa

Tàn rồi cơn ảo mộng,
Nghe mưa dột trong lòng,
Đò chiều rời bến vắng,
Tình có cũng như không,!!..

Người đi tìm danh lợi,
Kẻ ở lại ngậm ngùi,
Tìm quên trong giọt đắng,
Đời sao quá chua cay!

Đường đời đi đã khó,
Đường tình khó vạn lần,
Một mình mình đối bóng,
Sầu này sao cho nguôi?..

                                 Ngọc Ánh

HOA LÀI _ HOA MAI

                                                                            Thơ Ngọc Ánh
      Ngày xưa anh thích hoa Lài,
Mùi hương ngan ngát không hoa nào bằng..
       
       Kề tai anh khẽ nói rằng,
Chính là em đó biết chăng cô nàng??

       Tình em màu hoa trắng tinh,
Anh nguyền sẽ giữ trong tim suốt đời.

       Còn trong lòng em thì sao?
Hoa Hồng, hoa Cúc, hoa nào cho anh?

       Ngước nhìn hoa Mai trên cành,
Mơ mùa Xuân thắm có anh bên đời.

       Giờ anh biền biệt phương trời,
Biết anh còn có nhớ lời cùng ai ?..

       Xuân về, ôm cành hoa Mai,
Chờ anh với cánh hoa Lài...biệt tăm.!!


                                            Ngọc Anh

dimanche 28 juillet 2013

MÙA THU SẦU RỤNG


                                                                  Thơ Ngọc Ánh
Vẫn biết rằng em không có gì,
Không giàu, không đẹp, không cao sang.
Kéo lê đời sống bàn tay nhỏ,
Chút phận thuyền quyên cũng dở dang.

Em gánh mùa Xuân dang nở hoa,
Hoa kia đem tặng hết cho người.
Âm thầm gom lá mùa thu lại,
Sưởi ấm tim côi đỡ lạnh lùng.

Còn muốn dang tay đón sao trời,
Đâu ngờ sao đã rụng từ lâu.
Ngỡ ngàng chợt tỉnh cơn mê đắm
Chợt thấy mùa Xuân đã cạn rồi.

Đã cạn thời gian một đời người,
Đêm về đối bóng với mình thôi.
Ba mùa như bóng câu ngang cửa,
Biết phải làm sao qua tiết Đông

Chợt nhớ mùa Xuân thuở thiếu thời,
Ngời trong màu mắt ánh Xuân tươi.
Lòng thơ chan chứa trời hy vọng,
Hạnh phúc, tình yêu, thắm cuộc đời.

Em tiếc thời gian tuổi mới yêu,
Ngàn mây che khuất cánh chim chiều.
Sao tình yêu đó không dừng lại,
Để cánh môi khô héo nụ cười,

Nhẩm đếm mùa Thu trên ngón tay;
Đường trần quá nửa mỏi đôi chân.
Có phải trần gian này quán trọ?
Thấy vắng trong tim một chút tình.

Lặng ngắm rừng Thu rắc lá vàng,
Vầng mây bàng bạc khói sương lan.
Trong lòng thánh thót sầu rơi rụng,
Như lá Thu khô rụng cuối mùa.
                         
                                         Ngọc Ánh

dimanche 14 juillet 2013

HỒI TƯỞNG


                                                     Thơ Ngọc Ánh

Trong khoảnh khắc lặng thinh hồi tưởng lại,
Mối tình đầu trong tiềm thức xa xăm.
Những tưởng rằng duyên nợ sẽ trăm năm,
Trong phút chốc bỗng trở thành quá khứ.
                       Cố ngăn lại niềm đau cơn giận dữ,
                       Lòng dặn lòng không nhớ nữa mà chi.
                       Người không yêu-tình cắp nón ra đi,
                       Ngỡ vàng đá nào hay tình hờ hững.
Em nhìn thẳng vào tương lai phía trước,
Đời còn dài còn bao cảnh trái ngang.
Chuyện tình em, là sân khấu dở dang,
Phải chấp nhận để sau còn diễn tiếp.
                       Tình đã phụ sao lòng còn nuối tiếc!
                       Nếu không yêu sao vẫn nhớ người ta?
                       Dòng thời gian cứ mải miết trôi qua,
                       Ngày tháng cũ phai dần trong ký-ức.
Hãy cố sống dẫu đời không hạnh-phúc,
Cuối cùng rồi anh cũng với anh thôi.
Còn yêu em, xin anh cứ yêu đi,
Vẫn em đó- Nơi cuối cùng tâm khảm.
                       Hồn choáng ngợp với nỗi sầu lơ đãng,
                       Anh sai rồi khi đã phụ tình anh.
                       Chút hư danh làm phai nhạt ân-tình,
                       Thế mới biết tình yêu là nguyên-thủy.
Nếu mai đây đầu có phai màu tóc,
Nói thật lòng anh cũng đã yêu em.
Một thời yêu làm thổn thức đôi tim,
Em cũng sẽ được niềm an-ủi lớn.
                       Em quay lưng với vòng tay mở rộng,
                       Cõi đời này sao quá đỗi chênh vênh,
                       Phải cúi mặt cho niềm đau hụt hẫng,
                       Tìm yêu thương bên những tấm chân tình.
Trưa nắng hồng trời có lúc đổ mưa,
Tình cảm đó cũng không ngoài quy tắc.
Sống thu mình trong kén sầu uẩn khúc,
Thấy đời anh như con gió nghịch mùa.
                       Em bây giờ đang vào buổi tàn thu,
                       Tương tư cũ cũng mòn theo năm tháng,
                       Như tất cả chìm sâu vào dĩ-vãng,
                       Em trở về, trong khoảng trống âm-u.                                                                                                                                          Amsterdam 2013
    
                      

PARIS CỦA TÔI



                                                          Thơ Ngọc Ánh

Tôi đến đây giữa mùa đông lạnh giá,
Trời Paris mây trải lụa giăng giăng.
Đại lộ dài mưa tuyết phủ như sương,
Hai hàng cây trụi lá đứng bên đường.
Gió lất phất co ro trong áo dạ.
Phố lung linh ôm ấp dáng kiêu sa,
Những công trình kiến trúc vượt thời gian.
Tour Eiffel ngất ngưởng đứng bên dòng,
Làm nhân chứng chia hai bờ tả, hữu.
Paris! Đây kinh thành không giấc ngủ
Giữa muôn ngàn dinh thự xếp song song
Đường khang trang xe xuôi ngược đôi dòng,
Là biểu tượng của xa hoa phồn thịnh.
Bên thánh đường chờ người em xóm học,
Ở nơi đây tất cả sự diễm kiều.
Về Maubert in dấu gót sinh viên,
Trường Sorbonne và đại học y khoa,
Nơi quy tụ những tài năng ngoại hạng.
Nếu không có Paris làm sao có,
Hoa công viên tràn ngập những sắc màu.
Tàu điện ngầm dìu dặt điệu Tango,
Nhịp chân bước nhặt khoan bài luân vũ.
Bờ sông Seine thơ mộng bước song đôi.
Nước trong xanh lấp lánh ánh đèn màu,
Đưa hồn người đi vào trong tĩnh lặng.
Giữa thành phố người người đang hối hả,
Ga du Nord nơi tôi đã đến đây
Điểm bắt đầu cho cuộc sống tha hương
Đèn ga Lyon chờ hai buổi đi về,
Bước lặng thầm trong cuộc sống nhiêu khê,
Vì tất cả nhọc nhằn đang chờ đợi.
Đây Paris! Đây một trời hy vọng
Cho những ai mong cuộc sống đổi đời
Rời Paris lòng tôi nhớ không nguôi,
Một góc Paris, một Sài Gòn thu nhỏ.
Quận mười ba, tôi đã dấu trong tim,
Lúc nhớ nhà tôi thỉnh thoảng qua đây,
Món quê hương với hương vị đậm đà.
Và tôi tưởng chừng như không gặp lại,
Nhưng bất chợt lâu lâu tôi nhìn thấy,
Dáng mẹ quê- giữa thành phố muôn màu.
Mẹ già ơi!.. Tội nghiệp biết bao nhiêu
Vì thương con nên lưu lạc xứ người,
Thật cao quý thay! tấm lòng của mẹ.
Paris trong tôi là cả những ngọt ngào.
Cũng như những đắng cay tôi đã trải.
Paris- ôi Paris! muôn đời tình thân ái,
Là quê thứ hai trên bước tha hương.
Xa Paris tôi thấy nhớ vô cùng,
Cũng như nhớ quê hương tôi đất mẹ.

                                              Ngọc Ánh
                                           (Amsterdam mùa đông 1999)




















CHIỀU BẮC MỸ THUẬN


                                                                                       Thơ Ngọc Ánh

Tôi trở về đây trên bến sông,
Bồi hồi thương cảm, nhớ mênh-mông.
Đò ngang vắng vẻ, trời im gió,
Sóng nước Tiền Giang vẫn bềnh bồng.

Năm xưa cũng tại bến sông này,
Tình cờ lạc bước ghé qua đây.
Câu chào, tiếng gọi, mời du khách,
Hoa nắng rưng rưng, bóng ngả dài.

Cảnh cũ người xưa đã khác rồi,
Bên hàng phượng vỹ lá lung-lay.
Đôi bờ nối lại cầu treo trắng,
Thơ-thẩn buồn vương lên mắt ai!

Thoảng xa đưa lại tiếng hò hơ!..
Nghe câu vọng cỗ buồn bơ vơ.
"Tình anh bán chiếu" còn vương vấn,
Em gái miền Tây đẹp mỹ-miều.

Say nhìn theo đám lục bình trôi,
Chạnh nhớ tình xưa đã một thời,
Bến đợi, thuyền yêu không ghé lại
Dòng đời trôi mãi nhớ không nguôi.

Sóng bủa chân cầu bọt nước reo,
Thuyền ai rời bến mái dầm khua.
Ráng chiều đỏ rực buồn mang mác,
Mỹ Thuận chiều nay, nhớ một người!..

                                   Ngọc Ánh
                              Amsterdam Mùa hè 2000

TRƯỜNG CŨ



                                                                                Thơ Ngọc Ánh

Hoa phượng đỏ đong đưa- tàn me rũ,
Gọi hè sang rộn rã tiếng ve kêu.
Lòng bâng khuâng nghe nhung nhớ thật nhiều,
Kỷ-niệm cũ bao năm bừng sống dậy.
Ngôi trường xưa vẫn còn nguyên ở đấy,
Người năm xưa phiêu bạt bốn phương trời.
Bạn đồng môn-trường cũ với thầy cô,
Tất cả cũng già nua cùng năm tháng,
Chỉ tình cảm là không hề biến dạng.
Các bạn ơi! Xin hãy tụ về đây.
Bởi thầy cô sẽ lần lượt ra đi,
Kỷ-niệm cũ chỉ còn trong ký ức.
Đã một thời chúng ta cùng học tập,
Cùng lớn lên trong một đại gia-đình,
Hãy cố giữ những gì ta sắp mất.
Với các em chung tay ta dìu dắt,
Bởi vì ta là các bậc đàn anh.
Để trường ta ngày được tiếng thơm luôn,
Trường trung học của ta trường công lập
Nếu có thể vòng thời gian quay ngược,
Ta trở về với lứa tuổi nào đây??..
Là mười lăm, mười tám, hay hai mươi?
Để sẻ chia chung một niềm mơ ước,
Là kim chỉ nam là đuốc sáng soi đường,
Mong đàn em sẽ thành đạt mai sau,
Ngày họp mặt ta cùng nhau hội ngộ.

                                              Ngọc Ánh
                                        CHS Trần Hưng Đạo
                            (Thân ái tặng tất cả các bạn đồng môn)
                                     Amsterdam 2013

LỜI TỰ TÌNH MÙA XUÂN

                   
                                                                                 Thơ Ngọc Ánh

Em  sinh ra như đã lầm thế - kỷ,
Bởi tương tàn huynh đệ nỡ thù nhau.
Cuộc chiến dài, không có tuổi hồn nhiên,
Chưa được sống trong tình thương nồng ấm.

Trong khói lửa dần dà em khôn lớn,
Hồn lẻ loi mang nặng những  đau thương.
Em bơ- vơ như những kẻ lỡ đường,
Mong nắm được bàn tay người thân ái.

Tuổi mười lăm trái sầu như đã chín,
Niềm ưu- tư khắc- khoải đến hằng đêm.
Nhìn tương lai mờ mịt bởi vì nghèo,
Những ao ước bình thường không dám nghĩ.

Tình yên đến rồi ra đi lặng- lẽ,
Người yêu không quay lại vẫy tay chào.
Thua thiệt này em hiểu tại vì sao,,
Lẽ đơn giản, điều kiện mình không đủ.

Đời dạy em phải tìm ra lý tưởng
Nên quay về củng cố lại tương- lai.
Kẻ không tiền không chinh - phục được ai,
Dù nhan sắc có diễm- kiều chăng nữa.!

Em mãi đi làm thân người lữ- thứ,
Dòng thời- gian không quay lại ngược chiều.
Đời lọc lừa con tạo cũng trớ- trêu,
Quả đất tròn- Cuối cùng sao gặp lại?

Không thể tin đã một thời luyến ái,
Thật ngỡ-ngàng không thể mở lời ra.
Vì bây giờ khoảng cách giữa hai ta,
Trong gang tấc mà xa hàng vạn dặm.

Có còn chăng là lòng còn trắc - ẩn,
Sao ngày xưa không nói thẳng một lời?
Để một đời em cứ mãi chơi vơi,
Dù cay đắng nhưng chờ lời anh nói.


Có vấn đề không thể nào giải thích,
Vì bên trong còn sự thật phũ phàng.
Đời của anh là kịch bản dở-dang,
Anh lảng tránh như một chàng ngốc-nghếch.

Tình yêu anh là bài ca không đoạn kết,
Mà em đây chỉ là ca sỹ nửa mùa.
Đường tình em vỏn vẹn mấy lời ru,
Không có được khúc tình ca như ý.

Một lần nữa cầu mong anh hạnh phúc,
Bởi đời này ta không thể có nhau;
Quỹ thời gian còn lại chẳng là bao,
Xin ngả nón- Chào anh lần sau cuối!?!..

                                                         Ngọc Ánh
                                                 Amsterdam Spring time 2013