lundi 12 août 2013

EM KHÓC

                                                                              Phỏng theo Susan Christensen
Thơ  Ngọc Ánh

Em ngồi tựa cổng ngó mông lung,
Cơn gió luồn qua mái tóc mây,
Đàn vịt đùa chơi trên ao cạn,
Em chẳng quan tâm, cũng chẳng màng.

Cuộc đời cứ lẫn quẫn quanh đây,
Em cũng không ưa chẳng dự phần,
Nhưng sao em vẫn như chờ đợi,
Hồn em thổn thức biết bao nhiêu.

Em vẫn hằng mơ đến những ngày,
Là ngày anh sẽ đến bên em.
Để cho thiên hạ không nhìn thấy,
Có khác gì đâu chỉ một điều.!

Không muốn lìa xa cũng chẳng cần,
Em không còn biết đến gì đâu.
Thủ thỉ cùng em và dâng hiến,
Không muốn gì đâu chỉ một điều.

Người mang anh đi giữa ngày Hè
Bây giờ Thu cũng sắp qua đi,
Ngại gì mùa Đông không đến sớm,
Như thế tròn năm cũng cạn ngày.

Anh có biết đâu em đã khóc,
Trong tiếng lòng em bao nhớ thương
Không bao giờ muốn cho anh biết,
Cũng khó cho anh thấu nỗi niềm.

Em cũng làm như vẫn phớt lờ,
Tất nhiên rồi cũng sẽ qua đi.
Và em cũng chẵng cho ai biết,
Mỗi ngày em phải khóc vì anh.

                                 Ngọc Ánh










Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire