Thơ Ngọc Ánh
Tôi đến đây giữa mùa đông lạnh giá,
Trời Paris mây trải lụa giăng giăng.
Đại lộ dài mưa tuyết phủ như sương,
Hai hàng cây trụi lá đứng bên đường.
Gió lất phất co ro trong áo dạ.
Phố lung linh ôm ấp dáng kiêu sa,
Những công trình kiến trúc vượt thời gian.
Tour Eiffel ngất ngưởng đứng bên dòng,
Làm nhân chứng chia hai bờ tả, hữu.
Paris! Đây kinh thành không giấc ngủ
Giữa muôn ngàn dinh thự xếp song song
Đường khang trang xe xuôi ngược đôi dòng,
Là biểu tượng của xa hoa phồn thịnh.
Bên thánh đường chờ người em xóm học,
Ở nơi đây tất cả sự diễm kiều.
Về Maubert in dấu gót sinh viên,
Trường Sorbonne và đại học y khoa,
Nơi quy tụ những tài năng ngoại hạng.
Nếu không có Paris làm sao có,
Hoa công viên tràn ngập những sắc màu.
Tàu điện ngầm dìu dặt điệu Tango,
Nhịp chân bước nhặt khoan bài luân vũ.
Bờ sông Seine thơ mộng bước song đôi.
Nước trong xanh lấp lánh ánh đèn màu,
Đưa hồn người đi vào trong tĩnh lặng.
Giữa thành phố người người đang hối hả,
Ga du Nord nơi tôi đã đến đây
Điểm bắt đầu cho cuộc sống tha hương
Đèn ga Lyon chờ hai buổi đi về,
Bước lặng thầm trong cuộc sống nhiêu khê,
Vì tất cả nhọc nhằn đang chờ đợi.
Đây Paris! Đây một trời hy vọng
Cho những ai mong cuộc sống đổi đời
Rời Paris lòng tôi nhớ không nguôi,
Một góc Paris, một Sài Gòn thu nhỏ.
Quận mười ba, tôi đã dấu trong tim,
Lúc nhớ nhà tôi thỉnh thoảng qua đây,
Món quê hương với hương vị đậm đà.
Và tôi tưởng chừng như không gặp lại,
Nhưng bất chợt lâu lâu tôi nhìn thấy,
Dáng mẹ quê- giữa thành phố muôn màu.
Mẹ già ơi!.. Tội nghiệp biết bao nhiêu
Vì thương con nên lưu lạc xứ người,
Thật cao quý thay! tấm lòng của mẹ.
Paris trong tôi là cả những ngọt ngào.
Cũng như những đắng cay tôi đã trải.
Paris- ôi Paris! muôn đời tình thân ái,
Là quê thứ hai trên bước tha hương.
Xa Paris tôi thấy nhớ vô cùng,
Cũng như nhớ quê hương tôi đất mẹ.
Ngọc Ánh
(Amsterdam mùa đông 1999)
Tôi đến đây giữa mùa đông lạnh giá,
Trời Paris mây trải lụa giăng giăng.
Đại lộ dài mưa tuyết phủ như sương,
Hai hàng cây trụi lá đứng bên đường.
Gió lất phất co ro trong áo dạ.
Phố lung linh ôm ấp dáng kiêu sa,
Những công trình kiến trúc vượt thời gian.
Tour Eiffel ngất ngưởng đứng bên dòng,
Làm nhân chứng chia hai bờ tả, hữu.
Paris! Đây kinh thành không giấc ngủ
Giữa muôn ngàn dinh thự xếp song song
Đường khang trang xe xuôi ngược đôi dòng,
Là biểu tượng của xa hoa phồn thịnh.
Bên thánh đường chờ người em xóm học,
Ở nơi đây tất cả sự diễm kiều.
Về Maubert in dấu gót sinh viên,
Trường Sorbonne và đại học y khoa,
Nơi quy tụ những tài năng ngoại hạng.
Nếu không có Paris làm sao có,
Hoa công viên tràn ngập những sắc màu.
Tàu điện ngầm dìu dặt điệu Tango,
Nhịp chân bước nhặt khoan bài luân vũ.
Bờ sông Seine thơ mộng bước song đôi.
Nước trong xanh lấp lánh ánh đèn màu,
Đưa hồn người đi vào trong tĩnh lặng.
Giữa thành phố người người đang hối hả,
Ga du Nord nơi tôi đã đến đây
Điểm bắt đầu cho cuộc sống tha hương
Đèn ga Lyon chờ hai buổi đi về,
Bước lặng thầm trong cuộc sống nhiêu khê,
Vì tất cả nhọc nhằn đang chờ đợi.
Đây Paris! Đây một trời hy vọng
Cho những ai mong cuộc sống đổi đời
Rời Paris lòng tôi nhớ không nguôi,
Một góc Paris, một Sài Gòn thu nhỏ.
Quận mười ba, tôi đã dấu trong tim,
Lúc nhớ nhà tôi thỉnh thoảng qua đây,
Món quê hương với hương vị đậm đà.
Và tôi tưởng chừng như không gặp lại,
Nhưng bất chợt lâu lâu tôi nhìn thấy,
Dáng mẹ quê- giữa thành phố muôn màu.
Mẹ già ơi!.. Tội nghiệp biết bao nhiêu
Vì thương con nên lưu lạc xứ người,
Thật cao quý thay! tấm lòng của mẹ.
Paris trong tôi là cả những ngọt ngào.
Cũng như những đắng cay tôi đã trải.
Paris- ôi Paris! muôn đời tình thân ái,
Là quê thứ hai trên bước tha hương.
Xa Paris tôi thấy nhớ vô cùng,
Cũng như nhớ quê hương tôi đất mẹ.
Ngọc Ánh
(Amsterdam mùa đông 1999)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire