mardi 6 août 2013

HOA BÌM BÌM TRẮNG

 
           
                                                  Thơ Ngọc Ánh

Cứ mỗi độ thu sang đầu tháng chín,
Tuổi ngây thơ nao nức buổi khai trường,
Có cô bạn học chung hay thắt bím,
Bước tung tăng chân sáo nhảy cò cò.

Hàng giậu rào nhà anh đó bên hông,
Dáng ngây thơ em qua cổng thập thò,
Đưa tay hái hoa bìm bìm tím dại,
Cũng bìm bìm nhưng anh yêu màu trắng,

Anh lén cài trên bím tóc của em.
Thời gian trôi phượng hồng thay mấy lượt,
Tóc em dài buông xõa xuống vai thon.
Nón lá che nghiêng hai má em tròn,

Cũng là lúc anh xa trường thôi học,
Tháng năm dài gót chinh nhân biền biệt,
Đời nổi trôi trên những bước đăng trình.
Không sao quên được dáng hình em gái,

Bất chợt nhìn theo áo trắng ai bay,
Nhớ ngày xưa hoa tím tóc em cài,
Anh chôn chặt tình đơn phương câm nín.
Mơ một ngày được nắm lấy bàn tay.

Gió chiều lên thoi thóp ánh chiều phai,
Em bây giờ áo trắng tóc mây bay,
Dáng kiêu sa yểu điệu gót trang đài,
Anh chới với bên tình em chất ngất.

Đường hành quân bóng chiều đi mờ khuất,
Biết bao giờ có được buổi trùng quang.
Đêm nằm nghe đại bác pháo đì đùng,
Lòng bối rối ngày về không hẹn trước.

Em còn đó hay bến nào xa lắc?
Tiếc ngày xưa sao lại yêu màu trắng?
Để bây giờ hoa tím biết tìm đâu!
Hồn anh chìm trong mộng mị chiêm bao.

Đời của em tràn ngập bước thăng hoa,
Giậu nhà anh hoa tím vẫn leo rào,
Anh thơ thẩn ngập ngừng chân chậm bước,
Vò trong tay bông hoa trắng lỡ làng.

Xa xăm rồi những ngày xưa thân ái,
Anh đâu ngờ hai lối rẽ hai nơi.
Em giờ đây cách biệt nửa vòng trời,
Nghe trong mắt cay cay vì gió ngược.

Đường thiên lý dặm ngàn em mãi bước,
Anh âm thầm trên nẻo cũ đường quê,
Đâu đây nghe kẽo kẹt tiếng tre già,
Pha lẫn tiếng ầu ơ! câu hát ghẹo.

- Ầu ơ!
     " Thiếp than phận thiếp còn thơ,
       Lấy chồng xa xứ bơ vơ một mình"
Thu lại về ôm sầu nghe lá rụng,
Nhớ không nguôi màu hoa tím bên rào.

                                                 Ngọc Ánh


Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire