mardi 6 août 2013

MÙI HƯƠNG GẠO GIÃ


                                                                                        Thơ Ngọc Ánh

Nhớ thời loạn lạc, lúc tản cư,
Mẹ về quê ngoại tận Thanh Điền.
Cha đi theo tiếng non sông gọi,
Tuổi ấu thơ qua với ngoại hiền.

Hàng xóm dùm che một mái tranh,
Mùi tranh phảng phất lá còn xanh.
Bốn bên vách đất che mưa gió,
Gạo giã từng hôm sống qua ngày.

Mỗi ngày mẹ dậy lúc mờ sương,
Em nhỏ còn đang ngủ trên giường.
Lứa tuổi ngây thơ chưa tròn giấc,
" Nhớ phải cho em uống nước cơm"

Gạo giã thơm lừng với nước trong,
Nấu cho em nhỏ uống no lòng.
Buổi chiều nếu mẹ về chưa kịp,
Cũng nước cơm pha với chút đường.

Đã mấy mươi năm thèm gạo giã,
Mùi thơm hòa quyện với hương cau.
Nghe trong hơi gió mùi hương cám,
Tiếng nhịp chày khua nhớ ngập hồn!

                            Thơ Ngọc Ánh


Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire