dimanche 28 juillet 2013

MÙA THU SẦU RỤNG


                                                                  Thơ Ngọc Ánh
Vẫn biết rằng em không có gì,
Không giàu, không đẹp, không cao sang.
Kéo lê đời sống bàn tay nhỏ,
Chút phận thuyền quyên cũng dở dang.

Em gánh mùa Xuân dang nở hoa,
Hoa kia đem tặng hết cho người.
Âm thầm gom lá mùa thu lại,
Sưởi ấm tim côi đỡ lạnh lùng.

Còn muốn dang tay đón sao trời,
Đâu ngờ sao đã rụng từ lâu.
Ngỡ ngàng chợt tỉnh cơn mê đắm
Chợt thấy mùa Xuân đã cạn rồi.

Đã cạn thời gian một đời người,
Đêm về đối bóng với mình thôi.
Ba mùa như bóng câu ngang cửa,
Biết phải làm sao qua tiết Đông

Chợt nhớ mùa Xuân thuở thiếu thời,
Ngời trong màu mắt ánh Xuân tươi.
Lòng thơ chan chứa trời hy vọng,
Hạnh phúc, tình yêu, thắm cuộc đời.

Em tiếc thời gian tuổi mới yêu,
Ngàn mây che khuất cánh chim chiều.
Sao tình yêu đó không dừng lại,
Để cánh môi khô héo nụ cười,

Nhẩm đếm mùa Thu trên ngón tay;
Đường trần quá nửa mỏi đôi chân.
Có phải trần gian này quán trọ?
Thấy vắng trong tim một chút tình.

Lặng ngắm rừng Thu rắc lá vàng,
Vầng mây bàng bạc khói sương lan.
Trong lòng thánh thót sầu rơi rụng,
Như lá Thu khô rụng cuối mùa.
                         
                                         Ngọc Ánh

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire