jeudi 29 août 2013
LINH SƠN THẮNG CẢNH THI
.
Thơ Ngọc Ánh
Bao năm xa cách đất chùa thiêng,
Lòng tôi in đậm một dáng hình.
Là vầng mây trắng như vành nón,
Trên chóp núi Bà lúc bình minh.
Buổi sáng vầng dương lấp loé lên
Bầu trời phơn phớt ánh hồng cam.
Núi lam nhuộm tía màu hoa giấy,
Dưới chân sương trải lụa giăng màn.
Nắng lên một nửa đỏ pha vàng,
Vào trưa núi lại chuyển màu lam.
Vầng mây ngả nón trời biên biếc,
Khói tỏa sương tan nắng chói chang.
Rặng liễu thờ ơ đứng thẳng hàng,
Đón chào du khách ghé tham quan.
Mấy nén hương trầm lan tỏa khắp,
Tiếng Đại đồng chung văng vẳng ngân.
Thâm thẩm màu xanh của suối Hồng,
Bạc hà xen lẫn lá rau xoong.
Lác đác lá khô theo dòng chảy,
Đoàn đoàn lớp lớp đến du sơn.
Đường lên núi điện ghé chùa Trung,
Cũng có Tòa sen cũng Phật đài.
Văng vẳng ngân nga hồi kinh tụng,
Vang rền trong gió tiếng công phu.
Những bậc thang leo đá hoa cương,
Theo buớc người đi đá cũng mòn.
Sườn dốc suối reo đường uốn khúc,
Là đây đệ nhất cảnh Linh Sơn.
Quán cốc dưới tàn cây dầu bóng,
Thỉnh thoảng dừng chân khách hành hương.
Lá bàng che nắng người qua lại,
Giọt nước nhành dương rũ bụi đường.
Điện Bà ẩn hiện giữa ngàn cây,
Mấy dãy nhà trai ngói thẫm màu.
Phật đường lộng lẫy trong sương khói,
Động Bà phía dưới tảng đá xanh.
Trên cao tượng Phật thích ca nằm,
Hàng cây trôm trái đứng vòng quanh.
Cũng vẫn còn đây hang gió hú,
Với bao truyền thuyết thuở khai sơn.
Đường qua chùa Hang lội suối Vàng,
Bây giờ đã khuất bởi quán bar.
Không còn thấy suối vàng lấp lánh,
Chạnh lòng du khách buồn mênh mang.
Bậc đá chùa Hang lối cheo leo,
Tiếng đồn ngày xưa có Hổ tu.
Con người bao giờ mới giác ngộ,
Xin tiền, xin gạo để bon chen.
Đối cảnh đau lòng khách thập phương,
Bùi ngùi thương cảm kẻ ly hương.
Đã mấy mươi năm rồi vật đổi,
Lòng người mấy bận cũng sao dời.
Trăm năm bia đá vẫn còn đây,
Ngàn năm linh hiển vía Bà Đen.
Bên Điện Thăng Long đèn soi sáng,
Linh Sơn Thánh Mẫu mãi nhiệm màu
Hướng Bắc giáp ranh tỉnh Bình Dương,
Thảm lúa nhung xanh ngát giáp liền.
Hồ Dầu Tiếng triền miên sóng bạc,
Đập Lồng Hồ nước dội mông mênh.
Bên sông Sài Gòn lúa ngút ngàn,
Đường kênh đào thẳng tắp như giăng.
Có còn đâu đồng khô cỏ chát,
Hoa màu ruộng lúa, bốn mùa xanh.
Tận cuối chân trời dãy núi Heo,
Đồi cao chen lẫn đá rong rêu,
Cũng có tên riêng là núi Cậu,
Địa ngục trần gian cũng cố trèo.
Trên đỉnh non cao dõi mắt nhìn,
Vàm Cỏ Đông uốn khúc lung linh.
Có phải rằng đây là đệ nhất?
Thắng cảnh Miền Đông đất Tây Ninh.
Ngọc Ánh
Inscription à :
Publier les commentaires (Atom)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire