mercredi 16 octobre 2013

TÂY NINH Tình yêu của tôi


                                Thơ Ngọc Ánh

Tôi muốn viết, bài thơ trong ký ức,

Mà bao năm , chôn chặt, mãi trong lòng.

Dường như có khoảng đời, tôi thiếu vắng,

Tây Ninh quê tôi, dù mưa hay nắng.

 Là của tôi, riêng của trái tim tôi.

Về quê hương xứ đạo, đã một thời,

Nắng Hảo Đước, làm tim tôi cháy bỏng!
 
Nhớ ngày thơ, đi bắt cá băng đồng,

Mùa nước lên, Trảng Nổ cánh cò bay.

Mây kéo về, che mát ruộng Tua Hai,

Trời Sa Nghe, hoa nắng rải đầy đồng.

Núi Bà Đen buổi sáng, bạc màu sương,

Vẫn không thiếu, vầng mây tròn trên đỉnh.

Nước Lồng Hồ, nhuộm thắm, cúc Phước Vinh,

Chiều Tây Biên, huyết lệ, hận nghìn thu.

Là chiến công hiển hách, của Đại thần,

Huỳnh Công Giãng, đã làm nên lịch sử.

Rừng Cao Su bạt ngàn, tình đôi lứa,

Cho Tân Biên, thêm rộng lớn, cõi bờ.

Ruộng Cầy Xiêng, lúa sớm, trổ vàng bông.

Suối Trà Vong, pha máu lệ anh hùng !

Chùa Giác Ngạn, vang hồi chuông tịnh độ,

Đưa em về, Trảng Lớn, nhớ không nguôi.

Đất Thái Bình, đã khởi sắc màu lên.
 
Vườn Ninh Thạnh chờ em, mùa ổi chín,

Khu Tịnh xá , rì rầm, câu kinh nguyện.

Ông Hổ về, thủ phục, trước cổng chùa,

Em bước vội, chân trần, sau buổi chợ.

Nghe âm vang, tiếng quốc, cuốc bờ tre,

Khoai mì trắng, như làn da em trắng.

Mãng cầu dai, ngọt ngào, tình tấm mẳn,

Quài chuối sứ,  Bà Đen,nguồn đặc sản.

Đã một thời cứu Chúa, với quân Nam,

Bầy cò trắng, lượn vòng mùa hái đậu.

Xứ Tây Ninh, màu mỡ đất thiên nhiên,

Hoa Bằng Lăng, bốn mùa khoe sắc tím.

Thuở học trò, phượng đỏ, kết tình đầu,

Đường kinh đào, dẫn nước, tưới hoa mầu.

Có ai về Quy Thiện, của tôi không ?

Xin một lần, ghé thăm vườn cây trái,

Bưởi da sần,  vị thanh ngọt, không the !

 Đường Long Hoa đỏ, dập dìu áo trắng,

Có một thời, ly loạn, nhớ không quên.

Xã Long Thành, bao la, mười ba ấp,

Long Thành Nam, Long Thành Bắc chia đôi

Chiều Long Yên, lừa trâu về Xóm Mới,

Biết Dạ lý còn, mong đợi người xưa ?

Bông Lục Bình, nhuộm tím, Cẩm Giang thôn.

Vàm Cỏ Đông, đồng  lúa, thắm một màu,

Hoa bưởi trắng, trong nắng chiều vàng hực.

Gió mùa lên, lãng đãng bóng mây trôi,

Quê hương tôi, là máu thịt trong đời.

Tôi đã khóc khi nhớ về, nơi đất lạ,

Nhớ ngọn dừa xanh, và màu của mạ.

Như ngập tràn, trong nhịp thở, buồng gan,

Đêm ở đây, trời sao sáng vô cùng.

Tôi muốn ngủ, giấc ngàn thu.. trong đất,

Tôi muốn hòa tan.. vào trong bụi cát,

Để không còn, thổn thức nhớ.. Tây Ninh !


                                     Ngọc Ánh





















Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire