Thơ Ngọc Ánh
Mỗi lần về thăm lại ấp Truông Tre,
Nhà ngoại tôi nằm giữa xóm làng quê.
Màu ngói đỏ ẩn trong vườn râm mát,
Dãy nhà ngang rêu phủ ngói âm dương.
Vườn cây cảnh hòn non trên sân trước,
Chậu hoa lớn vẽ hình tranh thủy mạc.
Cây bùm sụm cong mình theo tứ đức.
Mai chiếu thủy uốn theo kiểu tam cương.
Mai tứ quí năm nhánh cho ngũ thường,
Nhân lễ nghĩa trí tín của nam nhân,
Bài vỡ lòng do ông tôi truyền lại,
Làm tấm gương để con cháu tu thân.
Bên hiên trước hàng cột sao bóng lộn,
Ba hoành phi điêu khắc ở bên trên.
Xen lẫn với chấn song hàng cửa gió,
Nền nhà cao lỗ chỗ gạch đá ong.
Là không gian đùa nghịch tuổi thơ ngây,
Khi bất chợt cơn mưa rào trút xuống.
Các em ngồi trên mo cau tôi kéo,
Bên hàng ba trong trẻo tiếng đùa vui
Tuổi tre non bây giờ đã qua rồi,
Ngôi nhà xưa bom dội cũng không còn.
Bên ngạch cửa lòng tôi nghe hiu hắt,
Khắc trong lòng kỷ niệm tuổi rong chơi.
Bà ngoại yêu giờ cũng đã ra đi
Lòng thổn thức mổi khi về thăm lại.
Hàng mít sau vườn tiếng ve rền rĩ,
Vườn cau già xơ xác lá đong đưa.
Cây khế chua nay cũng đã cỗi tàn,
Đâu rồi cây bưởi trắng giữa sân nhà,
Cơn gió đùa rung rinh dàn hoa giấy,
Bầy thằn lằn tặc lưỡi bên hàng kèo.
Ba kệ thờ bụi phủ nhện giăng tơ,
Tôi bùi ngùi trước phong cảnh tiêu sơ.
Thật tiếc cho những hoành phi câu đối,
Bao hoang tàn đổ nát, hỏi vì sao?
Nhà ngoại tôi biến mất dưới mưa bom,
Vườn cau xưa còn lại những hố sâu.
Nghe trong cổ nghẹn khô từng giọt mặn,
Khói nhà sau như thắp nén nhang chiều.
Trong lòng ai cũng có một quê hương,
Cũng mang theo trên khắp mọi nẻo đường.
Trong một phút chạnh lòng nghe ray rứt,
Nhớ nhung hoài miền quê ngoại thân thương.
Ngọc Ánh
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire