mardi 1 octobre 2013

TIỄN ĐƯA

                                            
   
                                       Thơ Ngọc Ánh

Đưa con ra đến, tận đầu cầu,
Ngõ vắng mẹ về, chân bước mau.
Nhà ai ngan ngát, hương cau trắng,
Cành trúc đong đưa, nắng nhạt màu.

Gió chuyển mây về, đem mưa ngâu,
Con đi từng bước, đếm âm thầm.
Đường quê bóng ngả, chiều phai sắc,
Cơn gió đùa theo, mái tóc nâu.

Cha con đã, vắng bóng, lâu rồi,
Bỏ mình mẹ lại, với âu lo.
Mong con có được, ngày tươi sáng,
Đời mẹ còn chi, hạnh phúc hơn.

Mẹ có chờ ai? Có đợi đâu !
Bởi chiến chinh, nên mới khổ đau.
Hy sinh vì nước, đời ai hiểu?
Không phải tại ai! Tại số phần !

Xa xa thấp thoáng, rặng trâm bầu,
Chiều lên phẳng lặng, nước sông sâu.
Trên dòng lấp lánh, thuyền ai đó!
Sáo trúc vi vu, gợi nỗi  sầu.

                              Ngọc Ánh


              ( Thân ái tặng Ts. NANG GO )

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire