Thơ Ngọc Ánh:
Xin đừng đứng khóc cạnh mồ anh,
Anh đang theo gió cuốn ngàn phương.
Anh vẩn còn đây chưa có ngủ,
Như ánh kim cương giữa tuyết ngàn.
Như giọt mưa Thu rất dịu dàng,
Khi em bừng tỉnh giấc ban mai.
Anh tựa ánh dương rơi từng hạt,
Bỏ lại dương gian rũ bụi trần.
Đôi cánh bình yên lượn một vòng,
Xin đừng nhỏ lệ khóc cho anh.,
Anh vẫn luôn luôn hồn bất tử,
Đừng lau mắt lệ, ở quanh đây
Thơ Ngọc Ánh
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire