samedi 3 août 2013

CƠN MƯA ĐẦU ĐỜI


                                                                        Thơ Ngọc Ánh


Ngày xưa lên mười tám
Ai cũng có một thời
Mơ đời như cỗ tích,
Mơ tình tựa vầng trăng.

Đêm đêm hoài trăn trở ,
Trong lòng bao ngổn ngang,
Cỏi trần ai ngàn lối
Biết đâu là bến bờ.

Mình vẫn luôn ước ao,
Mối tình màu hoa đào,
Mới lần đầu gặp gở,
Đã thấy lòng xuyến xao.

Đưa nhau chưa tới bờ,
Vườn tình mưa đã rơi,
Người vội vàng quay bước,
Người về trong đơn côi.

Chia tay trong ngở ngàng,
Đành lở chuyến đò ngang,
Vì lòng người nông nổi,
Tình sầu trôi miên man.

Giờ đây người đã xa,
Cuối trời mây bao la,
Đã bao mùa lá rụng,
Tình xưa vẫn chưa nhòa

Tàn rồi cơn ảo mộng,
Nghe mưa dột trong lòng,
Đò chiều rời bến vắng,
Tình có cũng như không,!!..

Người đi tìm danh lợi,
Kẻ ở lại ngậm ngùi,
Tìm quên trong giọt đắng,
Đời sao quá chua cay!

Đường đời đi đã khó,
Đường tình khó vạn lần,
Một mình mình đối bóng,
Sầu này sao cho nguôi?..

                                 Ngọc Ánh

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire