mardi 6 août 2013
CÂY HOA GẠO TRẮNG
Thơ Ngọc Ánh
Nếu có dịp du hành qua nước Mỹ,
Vào thăm công viên lớn của quận Cam*.
Bạn sẽ gặp bên hồ cây hoa gạo,
Gió hiu hiu hoa trắng rắc chung quanh.
Nơi xứ người hoa gạo đứng một mình,
Nước mặt hồ soi hoa gạo rung rinh,
Thấy tất cả quê hương mình trong đó.
Nghe thân thương rào rạt biết bao tình,
Thương quê nhà trong khói lửa đao binh,
Hồn quê hương như hoa gạo trắng tinh,
Họ đã gói chút tình mang về xứ.
Hỏi vì đâu? Hoa gạo cũng điêu linh?
Quê hương giờ biết còn hoa gạo trắng?
Cũng như đưa em gái bước sang đò.
Nên không còn hoa gạo rớt bên hồ,
Lòng chợt thấy tim mình như thiếu vắng.
Một thoáng vấn vuơng một chút ngọt ngào,
Gợi nhớ về kỷ niệm thuở ấu thơ.
Trèo lên cây gạo giữa trời hanh nắng,
Theo gió đồng hoa trắng rớt xuống đìa.
Bầy ròng ròng lượn vòng trên mặt nước,
Cá mẹ vội vàng đớp mống che con.
Biết làm sao tìm được phút giây xưa,
Là tất cả tấm tình quê chan chứa.
Nhìn cây gạo xứ người nghe cay mắt,
Đã xa rồi cây gạo thuở thiếu thời,
Trong khoảnh khắc nghe tim mình quay quắt,
Nhớ muôn đời hoa gạo trắng trong tôi!
Ngọc Ánh
* Park Disney Land, 1990
Inscription à :
Publier les commentaires (Atom)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire