Trăm năm lẩn quẩn một câu thề,
Gió bụi hồng trần đắm cỏi mê.
Héo hắt niềm riêng sầu vạn nổi,
Yêu đương tục lụy khổ trăm bề.
Trần duyên vẩn bụi lòng thương mến,
Luyến ái không còn dạ phải chê.
Lối rẽ đường tình không đợi nữa,
Đôi đường nghiệt ngã lối đi...về..!
Bài xướng NHỜ AI
Nhờ ai giữ chặt vấn vương thề,
Bởi dạ tôi hoài luyến mãi mê.
Khắc khoải như vừa đau vạn nổi,
Trầm ngâm thoáng chợt khổ muôn bề.
Rằng đâu chỉ mổi thương và nhớ,
Dẫu chẳng khi mà thích lại chê.
Khéo hỏi tình mong còn đợi nữa,
Người ơi! Phận ngóng vỡ tan về.
MIÊN HANH
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire