jeudi 23 octobre 2014

--LẠNH LÙNG-- Thơ Ngọc Ánh

Đông đã về lạnh lòng anh biết mấy,
Giông bão tràn ngập ướt mộng đời anh.
Người mãi xa nên mộng mãi không thành,
Thương tiếc lắm thì cũng hoài vô nghĩa.

Đường tình kia đã đi về hai phía,
Tinh cầu xoay làm sao gặp lại nhau.
Để thời gian làm phai nhạt sắc màu,
Em không đến nên tình anh diễm ão.

Mùa Thu tàn lá Thu già thay áo,
Lòng thoáng buồn nhìn theo áo ai bay.
Làm sao ngăn lại những đổi thay,
Cho tình yêu Em- Anh thành bất biến.

Cũng có lúc cỏi lòng anh xao xuyến,
Ôm lòng sầu nuối tiếc chuyện tình xưa.
Mượn vần thơ với gió với sao thưa,
Anh kết vận gởi em người yêu dấu.

Bởi thuyền anh mãi neo đậu chơ vơ,
Phương trời xa biết em có trông chờ?
Anh phương này ôm sầu vời vợi nhớ,
Tìm chưa ra bờ bến đỗ em ơi!..

Ngọc Ánh







Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire