Thơ Ngọc Ánh
Tôi nhớ mãi một niềm yêu tha thiết,
Bầu trời Tây Ninh trong tiết tháng Mười.
Tuổi thơ ngây thiếu vắng những nụ cười,
Lòng u uất tiếc hoài thời niên thiếu.
Đã biết rồi khi nào anh thấu hiểu,
Tận cùng sâu trong một phút suy tư.
Đường đến trường buổi sáng bạc màu sương,
Đã mãi mãi hằng sâu trong ký ức.
Tôi tìm hoài cả đời màu hạnh phúc,
Ngồi ở đây nhớ đến mảnh trăng suông.
Màn đêm buông hiu hắt ánh trăng Thu,
Vọng quê hương vùng sương trắng mịt mù.
Nơi đó có vầng trăng vàng năm cũ,
Tháng ngày buồn với đêm dài ủ rủ.
Trong lòng tôi trĩu nặng một niềm đau.
Đêm ba mươi cũng không có ngàn sao.
Trăng quê hưong quá đằm thắm ngọt ngào,
Nên yêu lắm cho dù trăng có khuyết.
Bỏ con trăng không một lời giã biệt
Theo vòng xoay gặp mãi ánh trăng lu.
Ngọc Ánh
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire