jeudi 31 octobre 2013

ĐIỆU BUỒN SƠ ĐÔNG

                                     Thơ Ngọc Ánh


Thu đi, gió thoảng, khoảng trời trong,
Sương trắng bay bay, ngập cánh đồng.
Mùa đã chuyển rồi, phai sắc thắm,
Cành dương, hoa tuyết, trắng như bông.

Lơ lửng từng không, mây trôi đi,
Trời cao lác đác, cánh chim di.
Lủ lượt trở về, miền nắng ấm,
Bỏ lại, bâng khuâng một chút gì?

Cứ mổi mùa sang, nghe vắng lặng,
Tàu đời xuôi mái, kéo không gian.
Có tiếng Hồ cầm, buông dìu dặt,
Bài ca Sơ Đông, buồn mênh mang.

Ai đó dạo lên, khúc tiêu sầu,
Nghe lòng se thắt, một niềm đau.
Trần gian lắm cảnh, đời ngang trái,
Cố nén thương đau, tóc bạc dần.

Một bước đường riêng, tình không hận,
Cho dù cuộc thế, có đổi thay
Phó mặc để lòng, không vướng bận,
 Một mình dong ruỗi, lối thênh thang.

 Không phải chờ ai! Không đợi ai!
 Nửa mảnh hồn riêng, đã mệt nhoài.
 Lưu luyến làm chi? thêm khắc khoải,
Tìm trong đôi mắt, thấy màu phai.

 Tiễn Thu giai điệu, buồn trăm năm,
 Âm vang theo tiếng, bước lặng thầm.
 Đâu có ai đi, mà đưa tiễn?
 Đông về bỡ ngỡ, thiếu tri âm!

  Ngùi trông sương tuyết, phủ mênh mông,
  Lá khô, cơn lốc, cuốn xoay vòng.
  Còn vấn vương chi, mà đỏ rực?
  Giật mình chuông đổ, lá phong rơi.

  Nhắm mắt cho qua, một kiếp người,
  Trần gian bể khổ, mấy ai vui?
   Sắc, sắc, không, không, đời chẳng hẹn,
   Ai rồi cũng đến, lúc buông xuôi.


                               Ngọc Ánh

lundi 21 octobre 2013

NÀNG THƠ



                     Thơ     Xuân Nam Phạm văn Chí.


        Ý thơ ví tựa, biển sâu,

Hồn thơ lơ lửng, trên đầu Trường Sơn

         Âm thơ thánh thót, cung đờn,

Vần thơ lên xuống, nhịp nhàng thoi đưa.

         Thơ về chẳng quản, gió mưa,

Thơ đi chẳng ngại, buổi trưa nắng hồng.

         Vui Xuân, rồi lại sầu Đông,

Đạp mây, cưỡi gió, thong dong suốt đời.

         Nàng THƠ xõa tóc, giữa trời,

Ngàn năm vương vấn, lòng người yêu THƠ.

                                          PVC





Cám ơn anh PVC đã gởi commentaire khích lệ bằng một
bài thơ thật là độc đáo, NĐLY rất cảm kích, một lần nữa
cám ơn anh nhiều. em ghi lại bài thơ của anh để nhớ hoài!


        

samedi 19 octobre 2013

THU MUỘN

                                           

                                                  Thơ Ngọc Ánh

Thêm một lần Thu, lại chuyển mình,
Nắng Hè vội vã, kéo nhau đi.
Linh Lan đỏ ối, còn khoe sắc,
Mây phủ rừng thông, sương trắng tinh.

Hè phố rơi đầy, lá Bạch dương,
Xào xạc theo chân, bước dọc đường.
Nhè nhẹ bên lề, con phố lạnh,²
Nhà ai văng vẳng, điệu ru đơn?

Hơi Thu lành lạnh, lướt song ngoài, 
Mưa Thu rả rích, đến se da.
Rừng Thu khoe sắc, như tình mộng
Ký ức ngày thơ, nhớ thiết tha.

Thu cũng rơi trên, mái tóc mây,
Một chút lòng riêng, khó tỏ bày.
Ngồi buồn nhớ lại, bài thơ cũ,
Ngơ ngác bầy nai, với lá vàng.

Thật tiếc thời gian, trôi quá nhanh,
Giật mình thấy tóc, thiếu màu xanh.
Hỏi người năm cũ, anh còn nhớ ?
Chiếc lá Thu Phong, rụng cuối mùa...!

                                    Ngọc Ánh

mercredi 16 octobre 2013

TÂY NINH Tình yêu của tôi


                                Thơ Ngọc Ánh

Tôi muốn viết, bài thơ trong ký ức,

Mà bao năm , chôn chặt, mãi trong lòng.

Dường như có khoảng đời, tôi thiếu vắng,

Tây Ninh quê tôi, dù mưa hay nắng.

 Là của tôi, riêng của trái tim tôi.

Về quê hương xứ đạo, đã một thời,

Nắng Hảo Đước, làm tim tôi cháy bỏng!
 
Nhớ ngày thơ, đi bắt cá băng đồng,

Mùa nước lên, Trảng Nổ cánh cò bay.

Mây kéo về, che mát ruộng Tua Hai,

Trời Sa Nghe, hoa nắng rải đầy đồng.

Núi Bà Đen buổi sáng, bạc màu sương,

Vẫn không thiếu, vầng mây tròn trên đỉnh.

Nước Lồng Hồ, nhuộm thắm, cúc Phước Vinh,

Chiều Tây Biên, huyết lệ, hận nghìn thu.

Là chiến công hiển hách, của Đại thần,

Huỳnh Công Giãng, đã làm nên lịch sử.

Rừng Cao Su bạt ngàn, tình đôi lứa,

Cho Tân Biên, thêm rộng lớn, cõi bờ.

Ruộng Cầy Xiêng, lúa sớm, trổ vàng bông.

Suối Trà Vong, pha máu lệ anh hùng !

Chùa Giác Ngạn, vang hồi chuông tịnh độ,

Đưa em về, Trảng Lớn, nhớ không nguôi.

Đất Thái Bình, đã khởi sắc màu lên.
 
Vườn Ninh Thạnh chờ em, mùa ổi chín,

Khu Tịnh xá , rì rầm, câu kinh nguyện.

Ông Hổ về, thủ phục, trước cổng chùa,

Em bước vội, chân trần, sau buổi chợ.

Nghe âm vang, tiếng quốc, cuốc bờ tre,

Khoai mì trắng, như làn da em trắng.

Mãng cầu dai, ngọt ngào, tình tấm mẳn,

Quài chuối sứ,  Bà Đen,nguồn đặc sản.

Đã một thời cứu Chúa, với quân Nam,

Bầy cò trắng, lượn vòng mùa hái đậu.

Xứ Tây Ninh, màu mỡ đất thiên nhiên,

Hoa Bằng Lăng, bốn mùa khoe sắc tím.

Thuở học trò, phượng đỏ, kết tình đầu,

Đường kinh đào, dẫn nước, tưới hoa mầu.

Có ai về Quy Thiện, của tôi không ?

Xin một lần, ghé thăm vườn cây trái,

Bưởi da sần,  vị thanh ngọt, không the !

 Đường Long Hoa đỏ, dập dìu áo trắng,

Có một thời, ly loạn, nhớ không quên.

Xã Long Thành, bao la, mười ba ấp,

Long Thành Nam, Long Thành Bắc chia đôi

Chiều Long Yên, lừa trâu về Xóm Mới,

Biết Dạ lý còn, mong đợi người xưa ?

Bông Lục Bình, nhuộm tím, Cẩm Giang thôn.

Vàm Cỏ Đông, đồng  lúa, thắm một màu,

Hoa bưởi trắng, trong nắng chiều vàng hực.

Gió mùa lên, lãng đãng bóng mây trôi,

Quê hương tôi, là máu thịt trong đời.

Tôi đã khóc khi nhớ về, nơi đất lạ,

Nhớ ngọn dừa xanh, và màu của mạ.

Như ngập tràn, trong nhịp thở, buồng gan,

Đêm ở đây, trời sao sáng vô cùng.

Tôi muốn ngủ, giấc ngàn thu.. trong đất,

Tôi muốn hòa tan.. vào trong bụi cát,

Để không còn, thổn thức nhớ.. Tây Ninh !


                                     Ngọc Ánh





















mardi 15 octobre 2013

CHIẾC VÕNG RU CON

                                           

        Thơ Ngọc Ánh          

Ngoài song vắng ngắt, nắng Thu đầy,
Chiếc võng đong đưa, lá thu bay.
Lời ca khoan nhặt, cung trầm bổng,
Theo điệu ru đơn, giấc ngủ ngày.

Con lớn dần theo, tiếng võng đưa,
Ầu ơ! điệu lý, khúc đồng dao.
Kẽo kẹt dây thừng, treo đầu cột,
Nải chuối, buồng cau, ngọt giấc nồng.

Con trẻ ngậm ngùi, say giấc mộng,
Hoa mướp vàng rươi, gió đưa hương.
Bướm ong chấp choáng, vờn chao lượn.
Khúc nhạc đồng quê, ấp ủ lòng.

Réo rắt mưa tuôn, giọt u hoài,
Bùi ngùi rung cảm, nhớ thương ai?
Cầu tre lắc lẻo, lời ai oán!
Tâm sự buồn như, tiếng thở dài!

Vi vút ngoài hiên, gió trở mùa,
Chiều đi lặng lẽ, trắng sương đêm.
Bé thơ đâu hiểu, cho lòng mẹ,
Biết lấy gì đong, hết nỗi niềm ?

Lòng buồn cất giọng, hát ầu ơ!
Gói vào trong mộng, của con thơ.
Phong ba bão táp, còn theo mãi,
Nửa mảnh hồn riêng, khóc nghẹn lời

Ngày nay con đã, lớn khôn rồi,
Không còn bên mẹ, giấc nằm nôi.
Nhưng lòng con vẫn, còn đâu đó,
Chiếc võng, lời thơ, tiếng mẹ ru.


                Ngọc Ánh


dimanche 13 octobre 2013

Nghiên cứu Văn Hoá Đồng Nai Cửu Long

http://www.dongnaicuulongucchau.org.au/

QUA MẤY NGÕ HOA

http://www.youtube.com/watch?v=cJmboz65nfgMường Mán

http://www.youtube.com/watch?v=cJmboz65nfg 

Chim vỗ cánh nắng phai rồi đó
Về đi thôi O nớ ... chiều rồi
Ngó làm chi mây trắng xa xôi
Mắt buồn quá chao ơi là tội !
Nguyễn Văn Chung lãng mạn với mối tình học trò

Tay nhớ ai mà tay bối rối
Áo thương ai lồng lộng đôi tà
Đường về nhà qua mấy ngõ hoa
Chớ có liếc mắt nhìn ong bướm

Có chi mô mà chân luống cuống
Cứ tà tà ta bước song đôi
Đi một mình tim sẽ mồ côi
Tóc sẽ lệch đường ngôi không đẹp

Để tóc rối cần chi phải kẹp
Nắng sẽ chia nghìn sợi tơ huyền
Buộc hồn O vào những cánh chim
Bay lên đỉnh hồn anh ngủ đậu
                                   

Cứ mím môi rứa là rất xấu
O cười tươi duyên dáng vô cùng
Cho anh nhìn những hạt răng xinh
Anh sẽ đổi ngàn ngày thơ dại
Mi khẽ chớp nghĩa là sắp háy
Háy nguýt đi giận dỗi càng vui
Gót chân đưa bước mộng bồi hồi
Anh chợt thấy trần gian quá chật

Không ngó anh răng nhìn xuống đất
Đất có chi đẹp đẽ mô nờ
Theo nhau từ hôm nớ hôm tê
Anh hỏi mãi răng O không nói ?
  

Tình im lặng tình cao vời vợi
Hay nói ra sợ dế giun cười
Sợ phố ghen đổ lá me rơi
Sợ chân bước sai hồi tim nhịp

Cứ khoan thai rồi ra cũng kịp
Vạn mùa Xuân chờ đón chung quanh
Vạn buổi chiều anh vẫn lang thang
Vẫn theo O giờ về tan học
Tóc thề xứ Huế

Từ bốn cửa Đông Tây Nam Bắc
Đến bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông
Theo nhau về như sáo sang sông
Như chuồn chuồn có đôi có cặp

Chim chìa vôi chuyền cành múa hát
Trên hư không ve cưới mùa Hè
O có nghe suốt dọc đường về
Sỏi đá gọi tên người yêu dấu


Hoa tầm xuân tím hoang bờ dậu
Lòng anh buồn chi lạ rứa thê
Nón nghiêng vành nắng chết đê mê
Anh mê sảng theo chiều tắt chậm
Chiều đang say vì tình vừa ngấm
Hai hàng cây thương nhớ mặt trời
Chiều ni về O nhớ thương ai ?
Chiều ni về chắc anh nhuốm bệnh
Thuyền xuôi giòng, ngẩn ngơ những bến
Anh như là phố đứng trông mưa
Anh như là quế nhớ trầm xưa
Sợ một mai O qua mất bóng
Một mai rồi tháng năm sẽ lớn
O nguôi quên những sáng trời hồng
O sẽ quên có một người mong
Một kẻ đứng dọc đường trông đợi
Image
 Còn nhớ chi ngôi trường con gái
Lớp học sầu khung cửa giờ chơi
Cặp sách quăng đâu đó mất rồi
Vì O bận tay bồng, tay bế
Chuyện hôm ni sẽ thành chuyện kể
Những lúc chiều đem nắng sang sông
O bâng khuâng nhè nhẹ hỏi lòng
Mình nhớ ai mà buồn chi lạ !

Image
 
Chim vỗ cánh nắng phai rồi đó
Về đi thôi O nớ chiều rồi
Ngó làm chi mây trắng xa xôi
Mắt buồn quá chao ơi là tội!
Mường Mán

mardi 1 octobre 2013

TIỄN ĐƯA

                                            
   
                                       Thơ Ngọc Ánh

Đưa con ra đến, tận đầu cầu,
Ngõ vắng mẹ về, chân bước mau.
Nhà ai ngan ngát, hương cau trắng,
Cành trúc đong đưa, nắng nhạt màu.

Gió chuyển mây về, đem mưa ngâu,
Con đi từng bước, đếm âm thầm.
Đường quê bóng ngả, chiều phai sắc,
Cơn gió đùa theo, mái tóc nâu.

Cha con đã, vắng bóng, lâu rồi,
Bỏ mình mẹ lại, với âu lo.
Mong con có được, ngày tươi sáng,
Đời mẹ còn chi, hạnh phúc hơn.

Mẹ có chờ ai? Có đợi đâu !
Bởi chiến chinh, nên mới khổ đau.
Hy sinh vì nước, đời ai hiểu?
Không phải tại ai! Tại số phần !

Xa xa thấp thoáng, rặng trâm bầu,
Chiều lên phẳng lặng, nước sông sâu.
Trên dòng lấp lánh, thuyền ai đó!
Sáo trúc vi vu, gợi nỗi  sầu.

                              Ngọc Ánh


              ( Thân ái tặng Ts. NANG GO )

Vịnh Núi BÀ ĐEN

                                         

                                      Thơ   Xuân Nam PHẠM VĂN CHÍ

Văng Vẳng trong hang, tiếng kệ kinh.

Đường đi khấp khểnh, cảnh xinh xinh.

Mây che đỉnh núi, mầu mờ xám.

Nước chảy sườn non, sắc trắng tinh.

Ngó xuống dưới kia, đời thế tục ,

Nhìn lên trên ấy, kiếp thần linh.

Ai qua không khỏi, lòng lưu luyến,

Bỏ lại nơi đây, một chút tình.

                               Xuân Nam Phạm văn Chí

Đây là bài thơ Đường luật, được làm khi còn học TRUNG HỌC
lúc 15 tuổi, khi trường tổ chức đi thăm Núi Bà khoảng năm 1957
Xin tặng Blog "Ngươi đẹp long yên"