dimanche 28 juillet 2013

MÙA THU SẦU RỤNG


                                                                  Thơ Ngọc Ánh
Vẫn biết rằng em không có gì,
Không giàu, không đẹp, không cao sang.
Kéo lê đời sống bàn tay nhỏ,
Chút phận thuyền quyên cũng dở dang.

Em gánh mùa Xuân dang nở hoa,
Hoa kia đem tặng hết cho người.
Âm thầm gom lá mùa thu lại,
Sưởi ấm tim côi đỡ lạnh lùng.

Còn muốn dang tay đón sao trời,
Đâu ngờ sao đã rụng từ lâu.
Ngỡ ngàng chợt tỉnh cơn mê đắm
Chợt thấy mùa Xuân đã cạn rồi.

Đã cạn thời gian một đời người,
Đêm về đối bóng với mình thôi.
Ba mùa như bóng câu ngang cửa,
Biết phải làm sao qua tiết Đông

Chợt nhớ mùa Xuân thuở thiếu thời,
Ngời trong màu mắt ánh Xuân tươi.
Lòng thơ chan chứa trời hy vọng,
Hạnh phúc, tình yêu, thắm cuộc đời.

Em tiếc thời gian tuổi mới yêu,
Ngàn mây che khuất cánh chim chiều.
Sao tình yêu đó không dừng lại,
Để cánh môi khô héo nụ cười,

Nhẩm đếm mùa Thu trên ngón tay;
Đường trần quá nửa mỏi đôi chân.
Có phải trần gian này quán trọ?
Thấy vắng trong tim một chút tình.

Lặng ngắm rừng Thu rắc lá vàng,
Vầng mây bàng bạc khói sương lan.
Trong lòng thánh thót sầu rơi rụng,
Như lá Thu khô rụng cuối mùa.
                         
                                         Ngọc Ánh

dimanche 14 juillet 2013

HỒI TƯỞNG


                                                     Thơ Ngọc Ánh

Trong khoảnh khắc lặng thinh hồi tưởng lại,
Mối tình đầu trong tiềm thức xa xăm.
Những tưởng rằng duyên nợ sẽ trăm năm,
Trong phút chốc bỗng trở thành quá khứ.
                       Cố ngăn lại niềm đau cơn giận dữ,
                       Lòng dặn lòng không nhớ nữa mà chi.
                       Người không yêu-tình cắp nón ra đi,
                       Ngỡ vàng đá nào hay tình hờ hững.
Em nhìn thẳng vào tương lai phía trước,
Đời còn dài còn bao cảnh trái ngang.
Chuyện tình em, là sân khấu dở dang,
Phải chấp nhận để sau còn diễn tiếp.
                       Tình đã phụ sao lòng còn nuối tiếc!
                       Nếu không yêu sao vẫn nhớ người ta?
                       Dòng thời gian cứ mải miết trôi qua,
                       Ngày tháng cũ phai dần trong ký-ức.
Hãy cố sống dẫu đời không hạnh-phúc,
Cuối cùng rồi anh cũng với anh thôi.
Còn yêu em, xin anh cứ yêu đi,
Vẫn em đó- Nơi cuối cùng tâm khảm.
                       Hồn choáng ngợp với nỗi sầu lơ đãng,
                       Anh sai rồi khi đã phụ tình anh.
                       Chút hư danh làm phai nhạt ân-tình,
                       Thế mới biết tình yêu là nguyên-thủy.
Nếu mai đây đầu có phai màu tóc,
Nói thật lòng anh cũng đã yêu em.
Một thời yêu làm thổn thức đôi tim,
Em cũng sẽ được niềm an-ủi lớn.
                       Em quay lưng với vòng tay mở rộng,
                       Cõi đời này sao quá đỗi chênh vênh,
                       Phải cúi mặt cho niềm đau hụt hẫng,
                       Tìm yêu thương bên những tấm chân tình.
Trưa nắng hồng trời có lúc đổ mưa,
Tình cảm đó cũng không ngoài quy tắc.
Sống thu mình trong kén sầu uẩn khúc,
Thấy đời anh như con gió nghịch mùa.
                       Em bây giờ đang vào buổi tàn thu,
                       Tương tư cũ cũng mòn theo năm tháng,
                       Như tất cả chìm sâu vào dĩ-vãng,
                       Em trở về, trong khoảng trống âm-u.                                                                                                                                          Amsterdam 2013
    
                      

PARIS CỦA TÔI



                                                          Thơ Ngọc Ánh

Tôi đến đây giữa mùa đông lạnh giá,
Trời Paris mây trải lụa giăng giăng.
Đại lộ dài mưa tuyết phủ như sương,
Hai hàng cây trụi lá đứng bên đường.
Gió lất phất co ro trong áo dạ.
Phố lung linh ôm ấp dáng kiêu sa,
Những công trình kiến trúc vượt thời gian.
Tour Eiffel ngất ngưởng đứng bên dòng,
Làm nhân chứng chia hai bờ tả, hữu.
Paris! Đây kinh thành không giấc ngủ
Giữa muôn ngàn dinh thự xếp song song
Đường khang trang xe xuôi ngược đôi dòng,
Là biểu tượng của xa hoa phồn thịnh.
Bên thánh đường chờ người em xóm học,
Ở nơi đây tất cả sự diễm kiều.
Về Maubert in dấu gót sinh viên,
Trường Sorbonne và đại học y khoa,
Nơi quy tụ những tài năng ngoại hạng.
Nếu không có Paris làm sao có,
Hoa công viên tràn ngập những sắc màu.
Tàu điện ngầm dìu dặt điệu Tango,
Nhịp chân bước nhặt khoan bài luân vũ.
Bờ sông Seine thơ mộng bước song đôi.
Nước trong xanh lấp lánh ánh đèn màu,
Đưa hồn người đi vào trong tĩnh lặng.
Giữa thành phố người người đang hối hả,
Ga du Nord nơi tôi đã đến đây
Điểm bắt đầu cho cuộc sống tha hương
Đèn ga Lyon chờ hai buổi đi về,
Bước lặng thầm trong cuộc sống nhiêu khê,
Vì tất cả nhọc nhằn đang chờ đợi.
Đây Paris! Đây một trời hy vọng
Cho những ai mong cuộc sống đổi đời
Rời Paris lòng tôi nhớ không nguôi,
Một góc Paris, một Sài Gòn thu nhỏ.
Quận mười ba, tôi đã dấu trong tim,
Lúc nhớ nhà tôi thỉnh thoảng qua đây,
Món quê hương với hương vị đậm đà.
Và tôi tưởng chừng như không gặp lại,
Nhưng bất chợt lâu lâu tôi nhìn thấy,
Dáng mẹ quê- giữa thành phố muôn màu.
Mẹ già ơi!.. Tội nghiệp biết bao nhiêu
Vì thương con nên lưu lạc xứ người,
Thật cao quý thay! tấm lòng của mẹ.
Paris trong tôi là cả những ngọt ngào.
Cũng như những đắng cay tôi đã trải.
Paris- ôi Paris! muôn đời tình thân ái,
Là quê thứ hai trên bước tha hương.
Xa Paris tôi thấy nhớ vô cùng,
Cũng như nhớ quê hương tôi đất mẹ.

                                              Ngọc Ánh
                                           (Amsterdam mùa đông 1999)




















CHIỀU BẮC MỸ THUẬN


                                                                                       Thơ Ngọc Ánh

Tôi trở về đây trên bến sông,
Bồi hồi thương cảm, nhớ mênh-mông.
Đò ngang vắng vẻ, trời im gió,
Sóng nước Tiền Giang vẫn bềnh bồng.

Năm xưa cũng tại bến sông này,
Tình cờ lạc bước ghé qua đây.
Câu chào, tiếng gọi, mời du khách,
Hoa nắng rưng rưng, bóng ngả dài.

Cảnh cũ người xưa đã khác rồi,
Bên hàng phượng vỹ lá lung-lay.
Đôi bờ nối lại cầu treo trắng,
Thơ-thẩn buồn vương lên mắt ai!

Thoảng xa đưa lại tiếng hò hơ!..
Nghe câu vọng cỗ buồn bơ vơ.
"Tình anh bán chiếu" còn vương vấn,
Em gái miền Tây đẹp mỹ-miều.

Say nhìn theo đám lục bình trôi,
Chạnh nhớ tình xưa đã một thời,
Bến đợi, thuyền yêu không ghé lại
Dòng đời trôi mãi nhớ không nguôi.

Sóng bủa chân cầu bọt nước reo,
Thuyền ai rời bến mái dầm khua.
Ráng chiều đỏ rực buồn mang mác,
Mỹ Thuận chiều nay, nhớ một người!..

                                   Ngọc Ánh
                              Amsterdam Mùa hè 2000

TRƯỜNG CŨ



                                                                                Thơ Ngọc Ánh

Hoa phượng đỏ đong đưa- tàn me rũ,
Gọi hè sang rộn rã tiếng ve kêu.
Lòng bâng khuâng nghe nhung nhớ thật nhiều,
Kỷ-niệm cũ bao năm bừng sống dậy.
Ngôi trường xưa vẫn còn nguyên ở đấy,
Người năm xưa phiêu bạt bốn phương trời.
Bạn đồng môn-trường cũ với thầy cô,
Tất cả cũng già nua cùng năm tháng,
Chỉ tình cảm là không hề biến dạng.
Các bạn ơi! Xin hãy tụ về đây.
Bởi thầy cô sẽ lần lượt ra đi,
Kỷ-niệm cũ chỉ còn trong ký ức.
Đã một thời chúng ta cùng học tập,
Cùng lớn lên trong một đại gia-đình,
Hãy cố giữ những gì ta sắp mất.
Với các em chung tay ta dìu dắt,
Bởi vì ta là các bậc đàn anh.
Để trường ta ngày được tiếng thơm luôn,
Trường trung học của ta trường công lập
Nếu có thể vòng thời gian quay ngược,
Ta trở về với lứa tuổi nào đây??..
Là mười lăm, mười tám, hay hai mươi?
Để sẻ chia chung một niềm mơ ước,
Là kim chỉ nam là đuốc sáng soi đường,
Mong đàn em sẽ thành đạt mai sau,
Ngày họp mặt ta cùng nhau hội ngộ.

                                              Ngọc Ánh
                                        CHS Trần Hưng Đạo
                            (Thân ái tặng tất cả các bạn đồng môn)
                                     Amsterdam 2013

LỜI TỰ TÌNH MÙA XUÂN

                   
                                                                                 Thơ Ngọc Ánh

Em  sinh ra như đã lầm thế - kỷ,
Bởi tương tàn huynh đệ nỡ thù nhau.
Cuộc chiến dài, không có tuổi hồn nhiên,
Chưa được sống trong tình thương nồng ấm.

Trong khói lửa dần dà em khôn lớn,
Hồn lẻ loi mang nặng những  đau thương.
Em bơ- vơ như những kẻ lỡ đường,
Mong nắm được bàn tay người thân ái.

Tuổi mười lăm trái sầu như đã chín,
Niềm ưu- tư khắc- khoải đến hằng đêm.
Nhìn tương lai mờ mịt bởi vì nghèo,
Những ao ước bình thường không dám nghĩ.

Tình yên đến rồi ra đi lặng- lẽ,
Người yêu không quay lại vẫy tay chào.
Thua thiệt này em hiểu tại vì sao,,
Lẽ đơn giản, điều kiện mình không đủ.

Đời dạy em phải tìm ra lý tưởng
Nên quay về củng cố lại tương- lai.
Kẻ không tiền không chinh - phục được ai,
Dù nhan sắc có diễm- kiều chăng nữa.!

Em mãi đi làm thân người lữ- thứ,
Dòng thời- gian không quay lại ngược chiều.
Đời lọc lừa con tạo cũng trớ- trêu,
Quả đất tròn- Cuối cùng sao gặp lại?

Không thể tin đã một thời luyến ái,
Thật ngỡ-ngàng không thể mở lời ra.
Vì bây giờ khoảng cách giữa hai ta,
Trong gang tấc mà xa hàng vạn dặm.

Có còn chăng là lòng còn trắc - ẩn,
Sao ngày xưa không nói thẳng một lời?
Để một đời em cứ mãi chơi vơi,
Dù cay đắng nhưng chờ lời anh nói.


Có vấn đề không thể nào giải thích,
Vì bên trong còn sự thật phũ phàng.
Đời của anh là kịch bản dở-dang,
Anh lảng tránh như một chàng ngốc-nghếch.

Tình yêu anh là bài ca không đoạn kết,
Mà em đây chỉ là ca sỹ nửa mùa.
Đường tình em vỏn vẹn mấy lời ru,
Không có được khúc tình ca như ý.

Một lần nữa cầu mong anh hạnh phúc,
Bởi đời này ta không thể có nhau;
Quỹ thời gian còn lại chẳng là bao,
Xin ngả nón- Chào anh lần sau cuối!?!..

                                                         Ngọc Ánh
                                                 Amsterdam Spring time 2013