VẠT NẮNG CUỐI MÙA
Trời Âu từng vạt nắng Thu vừa
Gió quyện lùa qua kẻ song thưa
Vờn theo những lá vàng phai úa
Sầu héo tương tư quá nữa mùa
Mưa lạnh cuối mùa lất phất bay
Vừng mây bàng bạc lá khô gầy
Em còn lưu luyến khung trời ấy
Thờ thẩn mơ buồn theo bóng mây
Anh có biết rằng em nhớ mong
Tim buồn ướp lạnh bởi mùa Đông
Hoa tàn lá rụng cành trơ lại
Với nỗi buồn trong gió phập phồng
Em mong mùa lạnh chóng qua mau
Xuân nồng lại đến ấm trời sao
Em về nối lại câu hò hẹn
Bỏ những ngày ta nhung nhớ lâu
Ngọc Ánh nguoideplongyen
Thơ hay quá... mỗi từ "Vạt" bị nhầm thành cài thui...chỉnh lại hay giữ lun tỷ hén
RépondreSupprimercạt sao thành CÀI nhỉ?
RépondreSupprimer