jeudi 26 mars 2015

MỘNG SÔNG TRÔI - Thơ NGỌC ÁNH

Đời người nhu sóng cuộn mênh mông
Có lúc mơ yêu lúc chạnh lòng
Theo gió phiêu du ra biển rộng
Biết bao giờ trở lại bến sông
#
Tình yêu như đám lục bình trôi
Có lúc tương tư lúc bồi hồi
Say đắm mơ màng trong phút chốc
Người xa chỉ biết nhớ nhung thôi
#
Nắng chiều Thu nhuộm ánh hoàng hôn
Luyến ái trao duyên đượm sắc hồng
Đắm đuối ngọt ngào môi cháy bỏng
Âu sầu tủi hận có như không
#
Trùng khơi hun hút biển âm u
Thấp thoáng vầng mây bạc sương mù
Chạnh nhớ về em tìm thơ cũ
Mây trời bãng lãng gọi mùa Thu
#
Cũng chừng ấy thôi chỉ thế thôi
Bấy nhiêu cũng đậm nét hương đời
Sầu lắng tâm tư ngày khuất vội
Vàng phai tình muộn cũng chơi với
#
Cuối nẻo thời gian anh đã mơ
Chờ mãi cho nên lỡ cuộc đời
Rời rã mỏi mòn tơ duyên hỏng
Ân tình nông nổi mộng sông trôi

Ngọc Ánh nguoideplongyen


Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire