mercredi 25 septembre 2013

NÓN LÁ QUÊ HƯƠNG

                                         
                                           Thơ Ngọc Ánh

Mẹ ngồi chằm nón, dưới hàng hiên
Bóng nắng đong đưa, mấy ngọn dừa.
Từng mũi kim khâu, trên vành nón,
Trời thấp mây che, gió chuyển mùa.

Cuộc thế xoay vần theo chiếc nan,
Dáng mẹ sầu nghiêng, bóng hắt hiu.
Bàn tay khô héo đưa lên, xuống.
Tóc mẹ vàng ươm, dưới nắng chiều.

Mẹ trải đời lên, từng phiến lá,
Gữi tấm lòng theo, mấy câu thơ,
Sầu dâng chan chứa, trong đôi mắt,
Chỉ trắng se đâu, giấc mộng hờ.

Nón lá cùng em buổi tan trường,
Nón dầy thêm một nắng, hai sương.
Nón ai thấp thoáng, trên đồng vắng,
Bước chị vừa tan, buổi  chợ chiều.

Chẳng ngại sương sa, gió lạnh lùng,
Trời cao, mưa tạnh, nắng lung linh.
Mẹ về gánh gánh, trên bờ mẫu,
Cho thỏa lòng, con trẻ đợi mừng.

Từ độ sa cơ, bãi chiến trường,
Đời anh thiếu thốn, mất tình thương..
Tương lai, sự nghiệp, còn đâu nữa,
Duyên nợ gì đâu, đứt nửa đường.

Giờ đây bám víu, với xe lăn.
Chiếc nón hôm nay, đã súc vành,
Kéo lê đời sống, cho qua bữa
Còn thiết chi đâu, nón đội đầu.

Lòng xót xa nhiều, nỗi nhớ quê,
Khoảng đời, e ấp, dưới nón buôn.
Vẫn  còn chôn dấu, trong tiềm thức,
Chiếc nón bài thơ, lá trắng ngần.


                               Ngọc Ánh


             (  Thân tặng TS .  NANG GO )                                                      

                                      


vendredi 13 septembre 2013

NGƯỜI EM GÁI ĐỒNG MÔN

Một ngày mùa Xuân năm 1967, lúc đó tôi vừa tròn hai mươi, tôi bước vào đời với một nắm học thức gần như là quá ít ỏi để bắt đầu cho cuộc sống, không phải dễ dàng gì của một cô gái muốn có một cuộc sống tự lập, mà chỉ có những người đồng cảnh ngộ như tôi mới có thể hiểu được.