dimanche 30 juin 2013
NỖI LÒNG THẦM KÍN
Thơ NGỌC ÁNH
Anh ở một phương em một phương,
Quen nhau qua mấy cánh thơ thường.
Anh sống độc thân em cô quạnh,
Tìm hiểu lâu rồi mới vấn vương.
Anh bảo yêu em người bạn nhỏ,
Tâm tình thay thế nhạc yêu đương.
Xây bao mộng đẹp lên trang giấy,
Biết có chân tình ở hướng anh?
Em sợ tim anh khi trống trải,
Đưa em vào mộng những đêm thâu.
Xứ xa cô lữ cần an ủi,
Anh ngỏ lời yêu nhẹ nỗi sầu.
Lo khi nẻo bướm đã dò la,
Lối nhỏ đường mòn hút nhụy hoa.
Tình anh thoáng đến như làn gió,
Để quấn quýt rồi hiu hắt xa.
Để em trơ lại với chút duyên,
Vàng võ phôi phai nét dịu hiền.
Bến xuân thuyền đỗ bao lâu nhỉ?
Gặp lại họa chờ giấc cô miên!
Trải những suy tư lên giấy trắng,
Gửi về phương ấy hỏi thăm anh.
Nơi đây quán gió muôn phương đỗ,
Anh có như ai đỗ một lần?
Để nhớ anh hoài đêm rớt đêm,
Mà anh chiếc bóng nhẹ qua thềm.
Tình em như lá xanh màu úa,
Em biết cùng ai trút nỗi niềm??!
Nên cứ chờ mong suốt tháng ngày,
Chờ lời anh hứa ở ngày mai.
Tim nôn nao nhịp vì tim nhớ,
Anh sẽ đến tìm mong lắm thay!
Em sợ duyên em nặng tháng năm,
Tình ta không hợp vái van thầm.
Cho tơ duyên sẽ đi về nẻo,
Có khúc phong cầm réo rắt ngân...
Inscription à :
Publier les commentaires (Atom)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire