Thơ Ngọc Ánh
Quê tôi ở tận miền đất đỏ
Nơi gió lành thổi ngõ Tây Ninh
(NS Kiều Như luyến)
Tây Ninh có núi Điện Bà,
Có Sông Vàm Cỏ có chùa Cao Sơn.
Có ai về xứ linh thiêng,
Nhớ cho nhớ hỏi đường xuyên Thanh Điền.
"Thanh Điền ruộng mãi màu xanh"
Quê tôi giờ biết cây cành có tươi,
Tuyệt vời Thanh Phước Truông Tre,
Ngày nay đã đổi lại là Thanh Đông.
Đường đất đỏ có còn không ?
Còn xe thổ mộ bập bồng như xưa ?
Gà tre còn gáy buổi trưa ?
Dáng em cắt cỏ trời vừa mưa mau!!
Đường lên bến Kiểm năm nào,
Miếu bà Chúa Xứ, gò cao Rừng Dầu.
Phước Điền về bàu Cá Trê,
Lê thêm một đỗi đến chùa Cổ Lâm.
Củ Chi một, Củ Chi hai,
Ấp Thanh Trung đó mái Đình làng tôi.
Củ Chi ba, lòng bồi hồi,
Thanh Điền trường cũ một thời nhớ mong.
Khi còn ở tuổi lông bông,
Dừng chân đứng lại, ngó mông Bào Rào.
Đường về Long Vĩnh lao xao,
Đã có cầu Hãng, phà nào Gò chay?
Vẻ vang thay, Vàm cỏ đông,
Sử ghi đạm nét chiến công lẫy lừng.
Chiều Trà Hụp qua đường rừng,
Gừng cay muối mặn xin đừng bỏ nhau.
Ngạt ngào sen đồng Bà Lý,
Tỏ ý gì hoa súng nở đầy sông?
Bàu Vuông đặc sản cua đồng,
Bồ ngót mát dạ, mát lòng canh riêu.
Chiều chiều lại nhớ chiều chiều,
Nhớ người áo trắng khăn điều vắt vai.
Tháng năm đùa gió heo may,
Vụ mùa đã đến, lúa ngâm sạ liền.
Tháng sáu đến mùa sầu riêng,
Hoa cau nở rộ, thơm lừng tinh khôi.
Đưa ai về xứ xa rồi,
Để ai ở lại bồi hồi sầu riêng.
Xanh xanh trời đất Thanh Điền,
Ai viền chỉ đỏ, mộng hiền phiêu linh.
Ai ơi! có về Tây Ninh,
Thanh Điền ghé lại, thấy tình vấn vương.
Thơ Ngọc Ánh
Amsterdam 2013
dimanche 30 juin 2013
NỖI LÒNG THẦM KÍN
Thơ NGỌC ÁNH
Anh ở một phương em một phương,
Quen nhau qua mấy cánh thơ thường.
Anh sống độc thân em cô quạnh,
Tìm hiểu lâu rồi mới vấn vương.
Anh bảo yêu em người bạn nhỏ,
Tâm tình thay thế nhạc yêu đương.
Xây bao mộng đẹp lên trang giấy,
Biết có chân tình ở hướng anh?
Em sợ tim anh khi trống trải,
Đưa em vào mộng những đêm thâu.
Xứ xa cô lữ cần an ủi,
Anh ngỏ lời yêu nhẹ nỗi sầu.
Lo khi nẻo bướm đã dò la,
Lối nhỏ đường mòn hút nhụy hoa.
Tình anh thoáng đến như làn gió,
Để quấn quýt rồi hiu hắt xa.
Để em trơ lại với chút duyên,
Vàng võ phôi phai nét dịu hiền.
Bến xuân thuyền đỗ bao lâu nhỉ?
Gặp lại họa chờ giấc cô miên!
Trải những suy tư lên giấy trắng,
Gửi về phương ấy hỏi thăm anh.
Nơi đây quán gió muôn phương đỗ,
Anh có như ai đỗ một lần?
Để nhớ anh hoài đêm rớt đêm,
Mà anh chiếc bóng nhẹ qua thềm.
Tình em như lá xanh màu úa,
Em biết cùng ai trút nỗi niềm??!
Nên cứ chờ mong suốt tháng ngày,
Chờ lời anh hứa ở ngày mai.
Tim nôn nao nhịp vì tim nhớ,
Anh sẽ đến tìm mong lắm thay!
Em sợ duyên em nặng tháng năm,
Tình ta không hợp vái van thầm.
Cho tơ duyên sẽ đi về nẻo,
Có khúc phong cầm réo rắt ngân...
Inscription à :
Articles (Atom)