Thơ Ngọc Ánh.
Em đã biết yêu người,
Từ mùa thu năm trước,
Màu tình yêu đón mời,
Nên yêu không từ khước,
Tuồi đời vào tròn trăng,
Tình yêu thường tha thiết,
Trao trọn vẹn tượng thần,
Niềm đam mê bất diệt,
Người thường đến trong tim,
Những đêm trường hiu quạnh,
Tô tình lên mắt em,
Mơ màng chiều đông lạnh.
Người ấp ủ hồn mơ ?
Mỗi khi đời sầu hận,
Người xoa dịu đơn côi,
Tình của người bất tận,
Yêu người em nguyện ước,
Không bao giờ bội thề,
Tình ta như mây nước,
Hòa lòng nhau đê mê,
Không rời nhau một giây,
Không bao giờ phai mờ,
Lộng hình trong gió mây,
Người em yêu là thơ.
Ngọc Ánh.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire