lundi 31 décembre 2012

CHIỀU TÀ



Thơ Ngọc Ánh





Từng hạt nắng chiếu trên dòng sông nhỏ,
Tựa dòng mơ trôi mãi tận chân trời,
Lá từng phiến cuốn trôi theo từng vạc,
Như ước mơ ngưng đọng của cuộc đời,
Bầy hải âu lướt mình qua khung cửa,
Gió đùn mây cuồn cuộn khối nguyên trinh,
Chim về đâu mãi miết với cuộc tình ?
Nghiêng cánh nhỏ nương theo trời giông bảo,
Tiềng kêu sương tiếng gọi bầy áo nảo,
Bay về đâu từng lớp lớp hoa vàng,
Ngày đong đưa trong nhịp sống thêng thang,
Có ai biết lúc chạnh lòng lắng đọng,
Chuổi ngày đắng đầy nhớ thương ảo mộng,
Tim nồng nàn bao ước vọng khát khao,
Niềm yêu thương dạo dạt, mới thuở nào,
Chiều chầm chậm mang sầu đau lặng lẽ,
Vạt nắng vàng trôi trên dòng sông tẻ,
Trôi mênh mang về cuối nẻo mù xa,
Lòng vẩn mơ sao đời mãi phong ba ?
Gom hết lại những mảnh tình vụn vở,
Cho lòng đau thêm ray rứt hững hờ,
Theo dòng chảy cuốn trôi vào biển cả,
Mong nắng mới cho mùa xuân thay lá,
Chiều vàng phai êm ả bóng hoàng hôn.


 Ngọc Ánh
(Chiều buồn trên sông)







NGƯỜI YÊU.


Thơ Ngọc Ánh.






Em đã biết yêu người,                                                        
Từ mùa thu năm trước,
Màu tình yêu đón mời,
Nên yêu không từ khước,

Tuồi đời vào tròn trăng,
Tình yêu thường tha thiết,
Trao trọn vẹn tượng thần,
Niềm đam mê  bất diệt,

Người thường đến trong tim,
Những đêm trường hiu quạnh,
Tô tình lên mắt em,
Mơ màng chiều đông lạnh.

Người ấp ủ hồn mơ ?
Mỗi khi đời sầu hận,
Người xoa dịu đơn côi,
Tình của người bất tận,

Yêu người em nguyện ước,
Không bao giờ bội thề,
Tình ta như mây nước,
Hòa lòng nhau đê mê,

Không rời nhau một giây,
Không bao giờ phai mờ,
Lộng hình trong gió mây,
Người em yêu là thơ.

                  Ngọc Ánh.